Uông Viễn Chinh uống ngụm trà, nhìn về chiếc đài radio kia, tai không nghe lọt được một lời nào, anh ấy chỉ cảm thấy trà trong miệng càng ngày càng đắng.
Anh ấy phải vĩnh viễn nhớ chiếc đài radio này, nhớ đến bài học lần trước.
"Lão Lục, sau này tôi phải học hỏi cậu mới được." Uông Viễn Chinh nghiêm túc nhìn Lục Diễm, cũng nghiêm túc nói ra những lời này.
Lúc mới vào nhà, anh ấy còn nghĩ hai vợ chồng nhà người ta đóng kịch ở trước mặt mình, nhưng bây giờ nhìn mới biết, người ta không cần phải diễn kịch, thậm chí là cũng không cần phải nói gì cả, từ hành động cử chỉ đến ánh mắt giữa lúc tiếp xúc với nhau bộc lộ ra sự ăn ý, chính là cuộc sống gia đình ấm áp mà anh ấy luôn hướng tới.
Không cần phải nói mấy câu thề non hẹn biển đến chết cũng không thay đổi, chỉ cần từng hành vi cử chỉ nhỏ dung hòa với nhau trong sinh hoạt đời thường.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây