Chu Ngọc Hoa từng bị bà ấy trách mắng rất nhiều lần, cô ta nghĩ bà già này chỉ chuyên làm khó dễ mình, chứ hoàn toàn không để lời của Ngô Mẫn ở trong lòng.
Theo quan điểm của cô ta, trẻ con ba bốn tuổi thì hiểu cái gì? Trẻ con ở quê đều được nuôi thả chạy trong núi, tất cả vẫn sống tốt còn gì. Để trẻ lớn trông trẻ nhỏ, cũng không cần phụ huynh quản, cần gì phải tới nhà trẻ, tự dưng lại vẽ ra bao nhiêu chuyện?
Chu Ngọc Hoa đi theo Ngô Mẫn đến lớp ba, cô ta thầm lải nhải trong lòng, nghĩ người phụ nữ xinh đẹp yểu điệu kia chắc bình thường chỉ giỏi dỗ đàn ông, không biết ứng phó với đám trẻ con này, cô ta chắc chắn sẽ lộ vẻ mặt kinh tởm ra trước mặt bọn trẻ, cứ chờ xem chê cười đi.
Cô ta cứ nghĩ sẽ nghe thấy tiếng trẻ con quấy khóc và tiếng trách mắng mất kiên nhẫn của người phụ nữ kia, nhưng không ngờ lớp ba mẫu giáo hôm nay cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến lúc làm cô ta hơi sợ.
Ngô Mẫn nhướn mày, cùng đi vào lớp theo cô ta, đúng lúc nhìn thấy các bạn nhỏ ngoan ngoãn ngồi ở trên hai hàng ghế dài nhỏ, ngồi phía trên cùng là một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp. Người phụ nữ vừa vỗ tay, tất cả các bạn nhỏ đều đồng thanh hát: "Cây tùng nhỏ, mau lớn lên..."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây