Đến cửa phòng, Lục Diễm đuổi hai thằng nhóc sát phong cảnh đi, bản thân mình bưng bát sủi cảo đi vào phòng.
Lúc đi vào, anh nhìn thấy Tần Nhu vẫn còn ngây ngốc ngồi ở trên giường.
"Em vẫn còn thấy khó chịu à?" Anh đặt bát sủi cảo ở trên tủ đầu giường, đưa tay nắm lấy tay của Tần Nhu, dễ dàng ôm người ta vào trong lòng.
Tư thế này khiến Tần Nhu cảm thấy có phần nguy hiểm, đến bây giờ eo của cô vẫn còn đau ê ẩm đấy.
"Anh đừng nghịch, em đói." Tần Nhu vừa lên tiếng, đã nghe ra giọng nói của mình đặc giọng mũi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây