Đối mặt với nồi cơm niêu này, Lục Diễm lúng túng không biết nên ra tay từ đâu, vợ anh là cô gái xinh đẹp, biết nấu ăn, chưa kể đến mùi vị thế nào, chỉ nguyên phần bày biện đã rất đẹp rồi.
Người thô kệch như anh đây chưa từng ăn bữa cơm nào đẹp thế này, phía đáy là cơm trắng như tuyết, phía trên là tôm viên, lạp xưởng, sò điệp hấp tỏi băm với bún, các món được bày biện xen lẫn nhau nhìn rất đẹp mắt, màu sắc bắt mắt, làm người ta muốn động đậy ngón tay.
Tần Nhu chia cơm cho mình và bọn trẻ, mỗi người một viên tôm lớn, đưa lên gần mũi ngửi, mùi thơm của sò điệp hấp tỏi băm với bún phải gọi là nức mũi, phần nước sốt thấm vào hạt cơm, chờ múc cơm chia cho bọn trẻ và mình xong, dưới đáy nồi lộ ra lớp cơm cháy.
Tần Nhu rất thích ăn cơm cháy, cũng rất thích ăn cơm cháy của cơm niêu.
Một người không thể độc chiếm mỹ thực, có cơm cháy ngon cũng phải chia cho bọn trẻ một miếng nhỏ. Tần Nhu nhịn đau chia cơm cháy ra làm ba, chia cho hai cháu mỗi đứa một miếng. Lục Diễm thấy cơm cháy, cũng tò mò muốn tới chia một miếng, xin cơm cháy của cháu ngoại ăn, lại bị Tần Nhu đánh vào mu bàn tay.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây