Lục Duy Châu và Uông Niệm Niệm ngồi trên thuyền quay về đảo.
Uông Niệm Niệm rất lo lắng, thỉnh thoảng lại nhìn Lục Duy Châu bên cạnh. Nhưng Lục Duy Châu rất bình tĩnh, nở một nụ cười dịu dàng.
“Anh còn cười, cẩn thận ba em đánh anh.
“Đánh thì đánh thôi, anh đã mua thuốc trị vết bầm tím rồi.
“Anh đáng bị thế vì đã bắt cóc đứa con gái nhỏ nhà họ Uông.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây