Điều kiện khu nhà ở gia đình này cũng không tồi, rất nhiều người mới tới đều thích nơi nay, sau chuyển từ thích sang vỡ mộng.
Dương Ngọc Phượng không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng trong lòng lại mang theo tâm lý xem kịch vui, cô ta nghĩ quân tẩu Tần Nhu mới tới này nhìn yêu diễm lòe loẹt yểu điệu yếu ớt, chắc chắn sẽ gây ra không ít chuyện.
Lục Diễm được phân cho căn nhà nhỏ hai tầng, tường trắng mái đỏ, có sân ngoài bao quanh, trên tầng hai có ban công nhỏ, cạnh nhà có ba cây dừa cao, nhìn rất đẹp. Nhìn từ xa xa sẽ giống như căn biệt thự nhỏ, Tần Nhu vừa nhìn đã thích.
Chờ đóng điện, căn hộ gia đình này còn có máy nước, chỉ là đường ống nước không được thông vào nhà, mà mỗi sân nhà đều có một vòi nước nhỏ.
Tần Nhu rất hài lòng với chuyện không cần phải đi xa lấy nước, có thể lấy nước ở trong sân nhà mình là tốt lắm rồi.
Lúc này, Dương Ngọc Phượng giả vờ ngập ngừng nói: “Em có muốn đổi nhà không?
Tần Nhu nghi ngờ hỏi: "Căn nhà này có vấn đề gì à?"
"Cũng không có vấn đề gì lớn, chính là... Ai nha, em gái à, chị nói thật với em, người ở căn nhà này đều cảm thấy phong thủy không được tốt cho lắm."
Tần Nhu: "..." Giờ đang là thời đại phá bốn cũ! Đánh ngã tất cả ngưu quỷ xà thần.
Dương Ngọc Phượng che miệng mình lại, nhỏ giọng nói: "Không phải là phong thủy đó, là phong thủy khác, em gái Tần này, em có biết không, căn nhà này đã đổi sáu đời chủ trong hai năm qua rồi đấy."
Tần Nhu: "Tại sao?"
Nói làm cô nổi hết cả da gà, có cần dọa người đến vậy không.
"Căn nhà này xây rất đẹp, mấy cô dâu mới như em đều rất thích, chỉ là... cũng không hiểu tại sao, các đôi vợ chồng chuyển tới đây không lâu đều ly dị, phải mấy đôi rồi."
Tần Nhu: "..."
Hóa ra là cái phong thủy này.
"Em muốn đổi nhà thì có thể đổi qua bên kia, nhưng bên đó tạm thời còn chưa thông đường nước, phải đi lấy nước từ trạm nước máy công cộng cách đó không xa."
"Em cũng đừng tưởng có đường ống nước ở nhà là tốt, đường ống nước ở đây rất nhỏ, nước chạy chậm rì rì, thích nhanh thì em qua giếng múc nước, nước được phân theo định lượng mỗi ngày, cũng không nhiều, em phải sớm đi lấy nước, buổi tối sẽ không có nước đâu."
...
"Em gái Tần, em có đổi không?"
Tần Nhu lắc đầu nói: "Không đổi, cứ nhà này đi."
"Cũng được." Dương Ngọc Phượng từng gặp rất nhiều người cứng đầu giống như Tần Nhu, cũng không ngoài ý muốn với lựa chọn của cô.
Trên thực tế, cô ta còn che giấu một chuyện, gia đình bên cạnh căn nhà này là đoàn trưởng Trương, vợ anh ta là người Tứ Xuyên, nấu ăn rất thơm, tay chân nhanh nhẹn, nhìn cũng xinh xắn, còn là giáo viên, biết văn hóa, suốt ngày phục vụ chồng phục vụ con đến tận chân tơ kẽ tóc, nói chung là người vợ kiểu mẫu trong khu nhà ở gia đình này.
Đám sĩ quan nam kia ai lại chẳng hâm mộ tổ tiên của đoàn trưởng Trương người ta linh thiêng, giúp anh ta cưới được người vợ ba tốt như vậy.
Người so với người tức chết đi được, có đôi vợ chồng kiểu mẫu như vậy ở ngay bên cạnh, nhà bên này không gây gổ mới là lạ.
Một khi đã cãi nhau, bọn họ lại bắt đầu chê bai: "Sao em không học theo vợ của đoàn trưởng Trương đi?"
"Vợ anh ta ở nhà làm thế nào"
"Người ta vừa trở về là đã có cơm ngon rượu say bày trước mặt"
"Anh vừa về, đã chỉ thấy em xụ mặt"
"Em có thể so với vợ của đoàn trưởng Trương không?" ...
Dương Ngọc Phượng không tiện kể những chuyện này ra với ai, nhưng giờ tiểu Tần ở đây, rồi sau này từ từ sẽ biết.
Sắp có trò hay để xem rồi.
"Em... đã có hai con rồi cơ à?" Nhìn thấy hai bé trai đi cùng cô, Dương Ngọc Phượng nghi ngờ nói.
Tiểu mập mạp Hạ Minh Tỷ rất dễ thu hút sự chú ý của người khác, có thể nuôi ra được tiểu mập mạp thế này, chắc chắn không thể là gia đình tầm thường được.
"Không phải, là cháu ngoại của em"
Tần Nhu chuẩn bị một chiếc thùng lớn, đi vào sân lấy nước, chờ đến khi mở vòi nước ra, mở đến mức tối đa, nước vẫn chảy nhỏ giọt vào trong thùng.
Tần Nhu: "..."
Nước chảy nhỏ thật đấy!
" Chị Dương, chị trông nước giúp em với, em đi vào nhà dọn dẹp nhà cửa một lát."
"Được được được, em đi đi."
Dương Ngọc Phượng đứng ở trong sân trông nước giúp cô, đồng thời cũng tò mò nhìn hành lý Tần Nhu mang tới, mấy chiến sĩ trẻ tuổi hỗ trợ chuyển đồ vào trong tầng một.
Cô ta cẩn thận xem xét, tò mò không biết Tần Nhu mang theo gì đến?
Củi?
Niêu đất?
...
Kỳ quái.
"Tiểu Tần, em biết nấu ăn không?"
"Biết một chút."
Dương Ngọc Phượng thầm thắc mắc: Biết một chút là bao nhiêu?
Là khiêm tốn? Hay là thật sự chỉ biết một chút?
Nhìn dáng vẻ của cô em tiểu Tần này, thật sự rất giống tiểu thư yếu ớt mười ngón tay không dính nước dương xuân.
Về làm vợ người ta và làm con gái ở nhà có sự khác biệt rất lớn, muốn bắt được trái tim của đàn ông, phải bắt được dạ dày của người ta trước đã.