Lục Diễm: "Hắc cái gì mà hắc, không thể nào hiểu được."
Lục Diễm lười đáp lại anh ấy.
Để lại một mình Lâm Tường đứng xoa cằm, thằng nhóc Lục Diễm này rõ ràng là đã kết hôn rồi, sao phản ứng giống y như cây cột gỗ vậy?
*
Tần Nhu dậy sớm, trước khi ngủ còn ở trên thuyền, lúc này tỉnh ngủ đã thấy mình xuống thuyền, có lẽ là Lục Diễm ôm cô đi xuống, nhớ tới giấc mơ của mình đêm hôm qua, hai vành tai của cô đỏ bừng lên, hận không thể rúc xuống cát như đà điểu.
May mắn là, Lục Diễm đã sớm thu dọn xong giúp cô, bọn họ lập tức phải lên đường.
Vừa nghe nói còn phải tiếp tục ngồi xe, Tần Nhu suýt nữa bật khóc.
Đây là hành trình dài cỡ nào!!!
Ăn sáng xong, cô và Lục Diễm cùng hai đứa bé cùng chen chúc trên chiếc xe tải quân dụng lớn, ngồi trên xe lắc lư suốt bảy tiếng. Tần Nhu đã sớm không còn hứng thú gì với phong cảnh rừng dừa và cảnh biển đẹp mê hồn nữa. Lúc đến Lộc thành, cả người cô như ở trên mây, xương cốt cũng sắp rời ra.
"Đến rồi?" Nếu còn chưa tới nơi, có lẽ Tần Nhu sẽ khóc thật đấy.
Tàu hỏa, thuyền, xe tải... Còn phải thêm bao nhiêu phương tiện giao thông nữa?
Chuyến hành trình này của bọn họ, giống như thư sinh cổ đại lên kinh đi thi vậy.
"Đến rồi." Lục Diễm cho cô một câu trả lời chính xác.
Xe tải lái qua cổng căn cứ vào khoảng ba rưỡi chiều, Lục Diễm xuống xe trước đi báo cáo với quân khu, Tần Nhu cùng hai cậu nhóc theo xe tới khu nhà ở gia đình.
Thời tiết hôm nay khá đẹp, ánh mặt trời không quá gắt, gió biển mát mẻ thổi vào mặt, như có thể cuốn đi mọi mệt mỏi.
Xa xa có hai hàng dừa cao vút, bầu trời trong xanh lạ thường, mây trắng tinh lơ lửng trên bầu trời, nhìn giống như những khối kem mỏng manh.
Tần Nhu hít thật sâu, không khí trong lành tràn vào trong phổi, cũng như cuốn đi mọi vẩn đục ra ngoài, cô cảm thán từ tận đáy lòng: Không khí thật tuyệt với!
Thắng địa du lịch!
Vợ của Đại đội trưởng Khương Dương Ngọc Phượng là người nhiệt tình, lại càng thích hóng chuyện xem trò vui, nghe thấy có gia đình mới tới, cô ta chủ động tới hỗ trợ.
Ngoài cổng khu nhà ở gia đình còn có hai người đứng gác, mấy chiến sĩ trẻ tuổi hỗ trợ dỡ hành lý, chuyển lên xe vận chuyển nhỏ trong khu nhà ở gia đình.
Dương Ngọc Phượng thấy sắc mặt của Tần Nhu, hiếu kỳ nói: "Em cũng là người Tây Bắc à?"
Những người sống ở vùng bão cát tới đây đều khá thích không khí nơi này, không quá nóng, không phải ăn cả miệng cát, không bị cát vướng họng. Nói chung là rất thoải mái.
Trước khi tới nơi này, có lẽ mọi người đều không nghĩ bầu không khí nơi này trong lành mát mẻ đến vậy.
"Tôi tới từ Tân Thành, quê tôi là vùng tiếp giáp giữa Tứ Xuyên và Hồ Nam."
"Thật không? Chẳng trách nhìn em xinh vậy."
Dương Ngọc Phượng thầm nghĩ người thân của chiến sĩ mới tới xinh đẹp thế này, có lẽ là cô gái tới từ thành phố, hai năm nay căn cứ được xây dựng, rất nhiều chiến sỹ được điều tới, người thân đi cùng cũng nhiều.
Vợ của các sĩ quan dẫn tới có thiên hình vạn trạng, có người yểu điệu, có người tháo vát… loại nào cũng có, nhưng đại khái là được chia làm hai loại.
Dương Ngọc Phượng phán định Tần Nhu là loại hình yểu điệu.
Trong số hai loại này, cũng chỉ có gia đình mới tới có người vợ yểu điệu là có chuyện vui để xem, bọn họ thường hay tác oai tác quái nhất, trong mấy tháng đầu tới đây, bọn họ luôn có thể gây ra những chuyện mới mẻ khiến cả đội chê cười.
Người tháo vát đảm đang có thể chịu đựng vất vả, dễ dàng thỏa mãn với hoàn cảnh hiện tại, bọn họ sẽ không gây chuyện, cũng chỉ đuổi con, đánh con, mắng chồng gì đó, dễ dàng có những màn khổ vì tình.
Khí hậu và phong cảnh ở đảo Quỳnh Châu khá là kỳ lạ, những người đặc biệt thích nơi này như Dương Ngọc Phượng sẽ hận không thể cùng đón cha mẹ ở quê tới đây hưởng phúc; còn người không thích, dù có ở một ngày cũng không thể nào ở được, có một số quân tẩu không chịu được đầy tháng, đã sớm ngồi thuyền chạy mất.
Hầu hết quân tẩu yểu điệu là vợ của các sĩ quan trẻ tuổi, chưa từng chịu khổ, không thể tiếp thụ nổi rất nhiều chuyện ở nơi này.
Tuy nơi này không có bão cát, nhưng lại thường xuyên có bão, mùa bão bắt đầu từ tháng tư cho đến tháng mười hàng năm, đặc biệt là trong hai năm trở lại đây, người dân địa phương đều cảm thán nói là những năm nhiều bão nhất trong thập niên này, mưa to gió lớn, lũ lụt ập tới, có thể gây chết người.
Trú ở trong nhà chờ tới khi bão tan, vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy rất nhiều cây cối gãy đổ, cột điện cũng đổ, còn từng có trường hợp bị đè chết người. Nói chung là rất nguy hiểm, nhiều quân tẩu không chịu nổi vội rời đi.
Ngoài những chuyện đó ra, thời tiết trên đảo Quỳnh Châu nóng ẩm quanh năm, bọ, rết, ốc sên to… cũng đủ khiến các cô nàng yểu điệu chạy mất dép.