Tần Nhu nghe anh kể về rất nhiều câu chuyện liên quan đến người say sóng, Lục Diễm lớn lên gần biển, ngoài các đồng đội ra, anh còn quen không ít thuyền viên trên tàu. Nghe anh nói, nếu gặp phải sóng gió quá lớn chẳng hạn như những ngày bão, các thủy thủ cũng phải để một chiếc thùng ở bên chân, vừa chèo thuyền vừa nôn.
Nghĩ đến trò chơi thuyền hải tặc mình từng chơi trong công viên giải trí, cảm giác như trong bụng cô lại sôi lên.
Tần Nhu giơ tay lên che miệng lại, thầm nghĩ tại sao mình lại tán gẫu với anh về chuyện say sóng trong khi mình đang bị say sóng.
Cảm giác quá mạnh mẽ, cô vốn đang mơ mơ màng màng, lúc này lại chỉ buồn nôn.
Không được, không nói chuyện nữa.
Tần Nhu nhắm mắt lại dần ngủ mê man, ngày hôm sau lênh đênh trên biển, cả hành trình cô đều ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ, hoặc không là ngồi dậy ăn gì đó, sau đó lại tiếp tục mơ mơ màng màng ngủ mất.
Trong mơ màng, cô nghe thấy tiếng trò chuyện của Lục Diễm và bọn trẻ, anh dẫn bọn trẻ đi ra ngoài nhìn biển.
Tần Nhu lại nằm mơ, trong mộng, cô thấy mình gả cho đầu bếp.
Chuyến đi này coi như là gió êm sóng lặng, đến tám chín giờ tối thuyền cập bến.
Lúc tàu cập bến cảng Gia Thành, Tần Nhu đang ngủ mê man, cô bị người bế bổng lên bế xuống thuyền, nếu không bị người đánh thức, có lẽ cô đã ôm chặt lấy người bên cạnh như ôm gấu bông khổng lồ, ngủ đến không biết trời đâu đất đâu.
Trên thực tế, cô mơ rất nhiều, hiện tại cô đang mơ thấy mình đi Úc hóa thân thành gấu Kaola, vốn đang ôm lấy cây ngủ ngon lành, chợt có con yêu tinh đến rung cây, làm hại cô liều mạng bám chặt vào thân cây, tránh bị ngã xuống.
Lục Diễm bất đắc dĩ bị cô ôm chặt lấy.
Đây là hành động thân mật nhất của hai người ngoài dắt tay ra, mỹ nhân trong ngực, đúng là phiền não ngọt ngào.
Anh đành phải bế vợ mình xuống thuyền, nhờ hai chiến sĩ hỗ trợ dắt hai đứa cháu xuống thuyền.
Lục Diễm có một số người quen và bạn bè trong Lực lượng Phòng vệ Bờ biển Gia Thành, chỉ đạo viên Lâm cũng nể mặt anh dẫn mấy người tới đón thuyền, Lâm Tường cũng coi như là bạn học cũ của anh. Lúc nhìn thấy Lục Diễm, anh ấy không khỏi bị shock.
Trong lòng bế một người, phía sau còn dắt theo hai cái đuôi nhỏ.
——Lục Diễm dìu già dắt trẻ!
"Anh —— đã có hai đứa con rồi?" Lâm Tường không giấu nổi kinh ngạc, hai mắt tự động hóa xanh, nhìn giống y như màu của quả dừa trên cây dừa, "Được rồi, để tôi nghĩ xem nào, chúng ta cũng đã tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi, thời gian trôi qua nhanh như mũi tên bay, giờ con anh cũng đã bốn năm tuổi rồi."
"Sinh đôi à?"
Sau khi tốt nghiệp bọn họ đi ra hải đảo luôn, giờ anh ấy mới thành gia, vậy mà người ta đã có hai con, lại còn là con trai.
Lục Diễm bị là cho nghẹn họng: "Đây là hai cháu ngoại của tôi."
"Tôi vừa kết hôn, vợ tôi năm nay mười chín tuổi."
Lấy đâu ra hai con trai lớn đến vậy.
"A." Lâm Tường bình tĩnh lại. Hóa ra thằng nhóc này cũng mới kết hôn, đúng là đồ cặn bã, cùng ở trên vạch xuất phát giống mọi người. Anh ấy nhếch môi cười: "Tôi cũng cũng vừa kết hôn năm nay."
Lâm Tường gọi người tới khuân đồ xuống thuyền giúp, tiện thể giới thiệu về tình hình ở đảo Quỳnh Châu cho Lục Diễm.
"Suỵt, anh nói nhỏ thôi, vợ tôi còn đang ngủ." Tần Nhu vẫn đang ngủ say trong lòng anh. Đáng lẽ là Lục Diễm nên để cô ấy nằm ngủ trên giường trong nhà khách trên bờ, rồi quay lại đây giải quyết những việc khác.
Cố tình trong lòng anh có chút tâm tư nhỏ, không nỡ buông tay.
Lần đầu tiên ôm vợ trong lòng!
Mấy ngày nay anh toàn phải bế đám cháu nhà mình, giờ là lần đầu tiên được ôm vợ mềm mại.
"Chị dâu bị bệnh à?" Tuy Lâm Tường lớn hơn Lục Diễm vài tuổi, nhưng có lẽ là do cái danh " anh Lục " năm đó đã để lại ấn tượng quá sâu sắc, vì vậy anh ấy gọi Tần Nhu là chị dâu.
Lâm Tường rất tò mò về cô vợ Lục Diễm mới cưới, anh ấy lén lút liếc nhìn, người ta đang vùi mặt vào trong lòng Lục Diễm, lúc này bóng đêm mông lung, trời tối quá làm anh ấy không thấy rõ mặt.
"Cô ấy bị say sóng, đang ngủ."
Lâm Tường trò chuyện mấy câu với thuyền viên, kết quả nghe người ta nói, vợ của Lục Diễm ngủ suốt cả ngày nay ở trên thuyền.
Anh ấy thầm nghĩ, vợ của anh Lục giỏi ngủ thật đấy.
Nghe nói Lục Diễm cũng ở trong khoang thuyền cả một ngày với vợ.
Lâm Tường cũng mới cưới cách đây không lâu, cũng có mấy ngày như keo như sơn với vợ. Anh ấy gãi gãi đầu, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhìn Lục Diễm bằng ánh mắt là lạ: ‘nhìn thằng nhóc nhà cậu mắt to mày rậm, chẳng lẽ đã làm chuyện cầm thú gì đó?’
Đều là người từng trải, đều là vợ chồng son mới cưới, Lâm Tường vỗ vỗ vào trên bả vai của Lục Diễm, nhếch môi cười hắc hắc hắc...