[Thập Niên 70] Dưỡng Oa Hàng Ngày Trên Hải Đảo

Chương 47: Đến (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Chuyến đi này cũng không có nhiều người, Tần Nhu thấy rất nhiều rau xanh trên thuyền.

Cô vốn tưởng trên đảo Quỳnh Châu có thể trồng rau xanh ăn quanh năm, chắc không sợ thiếu rau ăn, sau đó lại nghĩ, mùa này đang là mùa bão, sợ rằng không tiện trồng trọt.

Chờ lên đến đảo, cô vẫn nên trồng rau hẹ vào chậu hoa, rau hẹ dễ trồng, cắt một vụ lại chờ rau dài ra ăn tiếp, rau hẹ có thể để xào, làm bánh rán nhân hẹ, còn có rau hẹ xào trứng.

Lại thử trồng rau xà lách theo kiểu thủy canh, cô đã mua sẵn dầu hào rồi, dầu hào rau xà lách đúng chuẩn bữa cơm gia đình.

Tần Nhu còn muốn trồng thêm dưa chuột, cô cực kỳ thích ăn dưa chuột xào trứng, vị thanh mà không bị ngấy.

...

Cũng không hiểu tại sao, kể từ khi tới Quảng thành, trong đầu cô chỉ nghĩ đến ăn, bây giờ lên thuyền, trong đầu cũng vẫn chỉ có ăn.

Có lẽ cô là dân lấy ăn làm trời đi.

Lục Diễm đưa Tần Nhu và hai cậu nhóc tới một gian phòng, không gian trong này khá nhỏ, chỉ có một chiếc giường, bình thường là nơi nghỉ ngơi của nhân viên làm việc trên thuyền. Tần Nhu không biết Lục Diễm làm cách nào, khiến người ta tạm thời nhường nơi này lại cho bọn họ nghỉ ngơi.

Thuyền xuất bến, trên boong không đốt đèn, con thuyền cứ thế đi vào màn đêm u tối. Bên ngoài tối đen như mực, có thể cảm nhận được gió biển nhẹ thổi, ngoại trừ vầng trăng sáng trên bầu trời và sóng nước lênh đênh, còn lại không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn rực rỡ ở phía xa xa, tạo ra khung cảnh mờ mờ ảo ảo.

Các thuyền viên trên thuyền luôn phải đề cao cảnh giác, chủ yếu để đề phòng người cố tình nhảy xuống biển để vượt biên trái phép.

Tần Nhu dỗ hai cậu bé ngủ trước, bản thân mình sau đó cũng mệt mỏi nằm ở trên giường, đầu óc Tần Nhu hơi choáng váng, loại cảm giác này rất kỳ lạ, suy nghĩ của cô rất rõ ràng, cũng không có phản ứng nghiêm trọng như bị say xe, nhưng lại giống như gió nam tới vào ngày mùa, không khí hòa quyện với phấn hoa khiến người cô mất thăng bằng, tức ngực và choáng váng.

Cô bị say sóng, nhưng tình hình không quá nghiêm trọng, cô rất buồn ngủ, đầu hơi nặng nề như bị sốt nhẹ.

Lục Diễm ngồi ở bên cạnh cô.

Trước mắt chỉ có một chiếc giường, sợ rằng hai người lớn bọn họ và hai đứa bé phải chen chúc nhau ở trên một chiếc giường.

Tuy Tần Nhu và anh đã là vợ chồng, nhưng thực tế là bọn họ chưa từng chung chăn gối, bởi vì còn dẫn theo hai đứa bé, lúc ngủ trên tàu là ngủ giường riêng, lúc ở nhà khách, cũng là căn phòng hai giường ngủ, mỗi người ngủ với một đứa bé.

Ở trên con thuyền cũ này, đây là lần đầu tiên bọn họ chung giường.

Tần Nhu phát hiện ra dường như mình không còn ngại Lục Diễm nữa, sau sáu bảy ngày xuôi nam, sớm chiều chung sống, bọn họ đã dần chuyển từ người xa lạ thành người thân thuộc, cô đã quen với việc dậy sớm nhìn thấy Lục Diễm, sẽ không cảm thấy kinh hồn bạt vía vì nhìn thấy người khác phái cùng một phòng lúc tỉnh lại.

Bây giờ, Tần Nhu đã có thể bình tĩnh sai Lục Diễm trông cháu.

Mới đầu, Tần Nhu còn không chủ động nói chuyện với Lục Diễm, cũng may mà có hai đứa bé ở đây, Tần Nhu tích cực chủ động giật dây Lục Diễm trông cháu.

Ném trẻ con cũng như ném nồi!

Nhìn thấy người khác trông con đúng là thoải mái!

Để thỏa mãn chút sảng khoái này, cô có thể không biết xấu hổ, lấy hết can đảm, miệng phun ra những lời ngọt ngào.

Lúc này, Tần Nhu đã không còn sợ Lục Diễm nữa, một người đàn ông mang theo hai đứa trẻ đáng yêu, ngay cả người đàn ông hung hãn cũng sẽ bị đứa trẻ đáng yêu làm mềm lòng.

Mặc kệ là nhìn hùng hài tử đấu trí với sĩ quan quân đội, hay là sĩ quan quân đội trấn áp hùng hài tử, đều đầy kịch tính và hấp dẫn.

"Khó chịu à?" Trong khoang thuyền tối om, người đàn ông ân cần hỏi.

"Có hơi say sóng." Tần Nhu giơ tay lên day day trán, thấy Lục Diễm đã nằm xuống bên cạnh mình, cô chủ động dịch người nhường chỗ cho anh.

Tần Nhu cảm giác được một nguồn nhiệt cực lớn xuất hiện bên cạnh mình, nhiệt lượng tỏa ra từ trên người anh không thể khinh thường. Tần Mặc chớp mắt, cảm thấy đầu càng thêm choáng váng, còn hơi nóng.

Để xoa dịu bầu không khí này, Tần Nhu đột nhiên hỏi anh: "Say sóng có thể làm hải quân được không?"

Kỳ thực co rất tò mò về chuyện này.

"Sẽ có người chóng mặt, cũng có người choáng váng, còn có rất nhiều người bị nôn thốc nôn tháo vào lần đầu tiên lên tàu."

"Chỉ cần quen là không bị say nữa à?"

"Tùy theo mức độ khác nhau, có khi sóng gió quá lớn, đến con chuột cũng say sóng nhảy xuống biển tự sát."

"Suốt ngày lênh đênh trên biển, nào có ai chưa từng say sóng."

...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 33%👉

Thành viên bố cáo️🏆️