Mỗi lần nhìn thấy Tần Nhu, tiểu mập mạp đều như nhìn thấy đại cứu tinh, nói oang oang tố cáo với Tần Nhu, nói cậu nhỏ làm thế nào với mình
Tần Nhu gật đầu nghe cậu bé tố cáo, nở nụ cười như gió xuân an ủi cậu bé, cùng cậu bé khiển trách đại ma đầu Lục Diễm.
Ngoài việc đó ra, cô cũng không có hành động nào khác, thậm chí là không phê bình Lục Diễm thẳng mặt.
Tần Nhu chỉ đành bất lực ôm cậu bé.
"Nghe lời cậu nhỏ của cháu."
Tần Nhu hiểu rất rõ thế nào là một người hát mặt trắng một người hát mặt đỏ, nếu Lục Diễm có thể trấn áp được hùng hài tử, cô không cần phải giúp đứa trẻ thách thức uy quyền của Lục Diễm, nếu không thằng nhóc này sẽ ỷ vào mình có chỗ dựa, sau này không sợ hãi thách thức Lục Diễm, dẫn tới càng ngày càng nghịch ngợm cứng đầu hơn.
Lúc mẹ dạy dỗ con cái, có bà ở một bên làm chỗ dựa bảo vệ cho cháu, sẽ khiến đứa trẻ trở nên vô kỷ luật, không chỉ rất khó giáo dục, còn làm sâu sắc thêm mâu thuẫn giữa người lớn với nhau.
Lúc người lớn nuôi dạy trẻ con, bọn họ nên đứng chung chiến tuyến với nhau.
Hạ Minh Tỷ ủ rủ cúi đầu, chỉ có thể đàng hoàng đi theo bên cạnh Lục Diễm, muốn nghịch cũng không thể nghịch được nữa, ông bà ngoại không có ở đây, mợ nhỏ "Thế đơn lực bạc" "Xinh đẹp mềm mại", không dám chống cự lại dâm uy của cậu nhỏ.
Còn Trần Cảnh Dực thì ngoan ngoãn được dượng nhỏ bế trong lòng.
Lúc mới rời khỏi Tân Thành, Trần Cảnh Dực dính Tần Nhu hơn, nhưng có thể là do từ nhỏ đã thiếu vắng sự hiện diện của cha, được mẹ Tần Miên chăm sóc nhiều hơn, giờ đột nhiên được người đàn ông cao lớn như Lục Diễm ôm trong lòng, cậu bé bất ngờ được thỏa mãn khát vọng có cha quan tâm.
Cậu bé rất thích cảm giác kiên định ấm áp giống như ánh mặt trời từ trên người Lục Diễm.
Lục Diễm dắt hai đứa cháu, hình ảnh ba người ở chung với nhau phá lệ hài hòa, Tần Nhu không biểu hiện gì ra ngoài, nhưng cô lại thầm hài lòng gật đầu.
Quả nhiên, trong nhà trẻ vẫn nên có thêm mấy thầy giáo mầm non thì hơn.
Tất cả các giáo viên mẫu giáo đều thích chăm sóc trẻ em sao?
Phi!
So với chăm con mình, Tần Nhu càng muốn nhìn người khác chăm trẻ con hơn.
Ngoài làm giáo viên mẫu giáo, cô còn có tài đào tạo giáo viên mẫu giáo.
Lén lút cổ vũ Lục Diễm làm người cha bỉm sữa.
"Lục Diễm, anh trông trẻ con giỏi thật đấy."
"May mà có anh, mới trông được hai đứa bé..."
...
Sau khi hai cậu bé ngủ, Tần Nhu khen ngợi anh không ngớt, đôi mắt hồ ly xinh đẹp quyến rũ hơi nâng lên đầy vẻ ngưỡng mộ và khâm phục.
Một là để giải tỏa sự ngại ngùng khi cả hai chỉ có một mình, hai là để lên kế hoạch đào tạo người cha bỉm sữa cho mình.
Có thể để cho người ta chăm sóc trẻ con, thì cứ cố gắng để người ta chăm sóc trẻ con!
"Cũng không có gì." Lục Diễm tỏ vẻ thờ ơ, cực kỳ khiêm tốn.
Đúng là anh đã bị lời nói ngọt ngào và a đôi mắt hồ ly hơi nâng lên cứa đầy vẻ ngưỡng mộ và khâm phục kia làm cho choáng váng nóng hết cả đầu, cảm thấy mình đã có thể trấn áp hùng hài tử một cách hoàn mỹ.
Nhưng mà...
Sau này anh không có khả năng chăm trẻ con mãi được?!!!
Lục Diễm: "..."
Vẫn đừng nên sinh con thì hơn.
*
Tần Nhu cũng đã nhìn thấy chày cán bột Lục Diễm mua về. Tất nhiên, cô không chú ý tới chày cán bột bằng gỗ, chỉ tò mò nhìn hai chiếc chày cán bột ngọc thạch, cô cẩn thận nhìn kỹ, nhận ra một chiếc làm từ tụ ngọc, chiếc khác làm bằng phỉ thúy, hơn nữa loại vật liệu này...
Tần Nhu: "??!!"
Đây là cái đồ chơi gì vậy? Lục Diễm nhặt được của hời à?
"Gặp được một ông cụ, mua mất một trăm đồng."
So với Tần Nhu, Lục Diễm mới thật sự là đứa phá của, lúc anh đi mua chày cán bột, lão bá thấy anh mắt to mày rậm vẻ mặt đầy chánh khí, len lén lấy đồ ra hỏi anh có muốn không.
Cháu trai của lão bá này bị bệnh nặng, trong nhà không có tiền, vậy nên ông ấy mới phải mang những thứ này ra bán.
Lục Diễm cẩn thận quan sát hai ông cháu nhà kia, thấy hai chiếc chày cán bột này đúng là đẹp thật, hợp mắt anh, lập tức bỏ tiền ra mua.
Sau khi nghe xong câu chuyện này, Tần Nhu thật sự không có lời nào để nói. Đúng là ở thời buổi này, gậy ngọc không đáng giá tiền.
Nền kinh tế chưa được tự do hóa, thành ra người có tiền cũng không mua được gì, muốn ăn thịt còn phải có phiếu.
Lục Diễm thế này có thể coi là người tốt nhận được hồi báo đi.
Tần Nhu không để bụng chuyện này.
Tiền ở thời đại này có thể nói là không đáng giá, nhưng lại cũng rất đáng giá, Tần Nhu mua linh linh cả một đống đồ lớn, cộng thêm chiếc máy ảnh ba trăm đồng, tính tổng tất cả còn chưa tới một nghìn đồng.
Vì vậy, cô thực sự có rất nhiều tiền.
Bảy tám giờ tối, Lục Diễm và Tần Nhu cùng hai đứa nhỏ đi lên thuyền trung chuyển, cùng lên thuyền với bọn họ còn có mấy thanh niên trí thức đi tới nông trường trên đảo Quỳnh Châu.