Anh ta sờ mặt mình, cảm thấy mình giống như thằng nhóc hai mươi tuổi, cả người tràn đầy tinh thần hăng hái.
Ngày mai tan làm sớm, anh ta quyết định đi xem một bộ phim ở rạp chiếu phim, như vậy thì sẽ có chuyện để viết trong thư.
Trước đây Lữ Thanh quả thật là một người đàn ông nhàm chán, khi còn đi bộ đội, ngày ngày huấn luyện, cũng không thể tiếp xúc với người ngoài, xung quanh đều là đồng đội huấn luyện mệt mỏi, một ngày như vậy cứ lặp đi lặp, đầu óc cũng giống như bị gỉ sét, không cần suy nghĩ, không có quá nhiều sự hiếu kỳ đối với thế giới bên ngoài.
Từ khi xuất ngũ, đến Quảng Thành, một thành phố lớn giống như rừng già núi thẳm, một người đàn ông cần này tuổi như anh ta có vẻ không hợp với bất kỳ chỗ nào cả, không hòa nhập được với cuộc sống của người bình thường.
Nhưng bây giờ cuộc sống của anh ta lại xuất hiện một điều bất ngờ, anh ta bắt đầu để ý đến thành phố này, để ý đến phong cảnh và những món ăn ngon xung quanh, để ý đến những chuyện nhà chuyện cửa. Anh ta còn đi xem phim, đi đến nhà kịch Quảng Đông…Anh ta ghi lại những thứ đó, chia sẻ với một người khác.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây