Cuối cùng ở ngoài cũng có chút hơi người, Liễu Đình lắng nghe tiếng rao hàng ồn ào náo nhiệt, trên gương mặt hiện lên chút hoài niệm, cô cũng đã từng là một phần trong đám người này.
Cô từng bán cam, có cả cam đường, cam mật, cam xấu, quầy hàng rong rao hàng to giọng nhất chắc chắn là cô, bởi vì như vậy mới có thể ngăn chặn những kẻ muốn bắt nạt cô.
Cô nhìn khách hàng một cách nịnh nọt, loại biểu cảm này không phải tự nhiên mà có, mà là dần hình thành trong lúc đi làm kiếm ăn.
Cô nhớ kỹ, khi ấy, cô thực sự ghen tị với những người không cần phải lấy lòng người khác, những người lúc nào cũng trong trạng thái thong dong hòa nhã, không cần gò bó, không cần nịnh bợ.
"Người đẹp, muốn mua cam à?" Một người phụ nữ mặt trăng tròn cười hỏi Liễu Đình, khóe mắt toát ra sự ngưỡng mộ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây