Tống Thành cất vợt bóng bàn đi: “Đến giờ cơm rồi, anh không đói sao?
Đánh bóng gần một buổi chiều, anh đã đói đến mức ngực dính vào lưng, nhất là bây giờ, bụng anh còn réo ầm lên.
Anh sờ bụng: “Anh xem, bụng tôi kháng nghị rồi.
Nghiêm Chu Tự ghét bỏ nhìn Tống Thành, bụng kháng nghị là chuyện đáng để kiêu ngạo lắm hay sao mà nói tự hào như vậy chứ.
Anh ta xua tay: “Được rồi được rồi, ăn cơm trước.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây