Qua hồi lâu Lý Nam cũng cắn hạt dưa xong rồi mà Tống Đường vẫn còn chưa thấy ra.
Vốn dĩ Tống Thành còn bảo Trịnh Việt ngồi xuống nhưng hiện giờ đến chính bản thân ông cũng ngồi không nổi nữa mà cùng Trịnh Việt đứng ở phía cửa ra vào nhìn. Nhắc mãi nửa ngày trời cuối cùng cũng thấy Tống Đường đi ra.
Tống Đường đeo một cặp kính râm, mái tóc xoã ngang vai, khuôn mặt bầu bĩnh trẻ con đã không còn nữa mà chiếc cằm đã rõ ràng hơn, vừa nhìn đã thấy là con ruột của Tống Thành.
Cô cởi kính râm xuống lao về phía Tống Thành và Lý Nam ngoài miệng hô lên: “Ba mẹ!
Lý Nam bị kích động tới mức đánh rơi túi đựng đầy vỏ hạt dưa xuống, vỏ hạt dưa rơi vãi trên mặt đất, bà hồn nhiên không hề phát giác ra mà chỉ biết trố mắt nhìn Tống Đường.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây