Đó là cảm giác quên đi mệt mỏi khi nhìn thấy một người, cảm giác bất giác cười khi nhìn thấy một người, và cảm giác bình yên khi nhìn thấy một người.
Thật kỳ diệu.
Trịnh Việt đột nhiên nắm lấy bàn tay đang véo mặt mình, hỏi Tống Đường: “Em, sau khi về quê sẽ nhớ anh chứ?
Tống Đường lập tức gật đầu nói: "Đương nhiên sẽ nhớ!"
Trả lời thẳng thắn như vậy, Trịnh Việt không tìm được chút ám muội nào, đặc biệt là ánh mắt của đối phương trong veo như nước, ngược lại như đang nói anh đang tự mình đa tình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây