Tống Đường vẫy tay với Lý Nam: “Mẹ ơi, cố lên! Cố lên! Cố cố lên!
Tống Thành bên cạnh nhếch miệng, cũng không phải không gặp được nữa, nhìn con gái anh gấp gáp, cơm cũng không ăn chạy đến nói muốn tiễn vợ anh.
Thấy một lớn một nhỏ đang nhìn mình, mũi Lý Nam chua xót, cảm thấy đời này có chồng và con gái cô lo lắng thật đáng giá.
Trương Ái Bình liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ôi chao, chỉ là một cuộc họp mà thôi, buổi chiều đã về rồi, đến nỗi vậy sao?
Tống Đường đưa tay ra để Tống Thành ôm: “Ba, ba nói mẹ nhìn thấy hai chúng ta thế này, có phát huy hơn bình thường không nhỉ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây