Tống Đường giật mình, đột nhiên quay đầu, là Trịnh Việt!
Cậu ấy chưa đi!
Ánh mắt của Trịnh Việt chăm chú nhìn Tống Đường, trong lòng kích động không thôi, nhưng trên mặt không lộ ra nửa phần, thật tình không biết ngón tay đang khẽ run rẩy đã bán đứng sự vui mừng trong lòng cậu.
Cậu từng bước từng bước tới gần Tống Đường, trên mặt đất một bóng người cao to phủ lên một bóng người khác, hai bóng người chồng lên nhau, giống như dung hợp lại với nhau.
Trịnh Việt lại hỏi một lần: “Là đang tìm tôi sao? Câu nghi vấn câu lại mang theo giọng điệu khẳng định nồng đậm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây