Tống Nghiệp cảm thấy vô cùng bất lực đối với sự chênh lệch này, dường như bất kể cậu cố gắng thế nào cũng không bù đắp được.
“Sách vẫn chỉ là một loại tài nguyên trong số đó. Tống Nghiệp dừng một chút: “Bọn họ nhờ người nhà gọi một cuộc điện thoại, là có thể giành được tư cách thực tiễn mà anh tâm tâm niệm niệm, ngay cả cố gắng bọn họ cũng không cần cố gắng, có thể vô lo vô nghĩ, chờ người nhà móc nối quan hệ phân phối đến một công việc tốt… Em không cảm thấy như vậy rất không công bằng sao?
Lưu Yến không biết làm sao an ủi Tống Nghiệp, chỉ có thể gật đầu nói: “Phải, không công bằng.
Tống Nghiệp không muốn để Lưu Yến đưa ra kiến nghị gì cho cậu, chỉ là cậu kìm nén quá lâu rồi, cậu muốn nói ra, muốn phát tiết ra.
“Em không biết khi anh làm bạn với bọn họ mệt mỏi tới mức nào đâu. Cậu thở dài: “Anh phải tán tụng bọn họ, phải cung kính lấy bọn họ, bởi vì không còn cách nào khác, anh muốn cầu cạnh bọn họ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây