Dương Liễu có chút xấu hổ, nhưng Ninh Hãn Hải lại khẽ mỉm cười nói: “Cha của mẹ con, cũng chính là ông ngoại của con, là bạn của cha, trước khi qua đời đã giao bà ấy cho cha, Dương gia cũng không còn bao nhiêu người.”
Thời đó mọi người đều có thể kết hôn ngay sau khi biết nhau, sống cùng nhau cả đời, có yêu nhau hay không thì đó cũng không phải là điều cần thiết.
Hôn nhân là trách nhiệm và sự bao dung lẫn nhau, tinh yêu gì đó không quan trọng, v.v.
Ninh Yên bỗng nhiên nhận ra, khó trách: “Hóa ra là cô nhi lâm thời gửi gắm.”
Mọi người dùng bữa trong vui vẻ, ăn xong còn phải đón giao thừa, mọi người cùng nhau chơi bài, nếu thua sẽ dán một tờ giấy, đầu óc Ninh Yên linh hoạt, lại có năng lực nhớ bài. Tất nhiên cô là người chiến thắng lớn nhất.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây