Một tiếng vang lên, “Chẳng lẽ là hướng về phía cô? Là cô liên lụy cô ấy?”
Là Liễu Thanh Thanh, vẻ mặt bà ta không khỏi sung sướng khi người khác gặp họa.
“Tôi đã tức giận, cho nên, ai cũng đừng nghĩ có kết cục tốt.” Ninh Yên cười lạnh một tiếng, lại gọi điện thoại,“ Là tôi, nên thu lưới, tôi muốn bọn họ có tới mà không có về.”
Đêm đã khuya, Liễu Thanh Thanh ngơ ngác ngồi trên sô pha, trong đầu không ngừng nhớ lại câu nói kia của Ninh Yên, sau đó lưng phát lạnh.
Đường Tam Phong từ thư phòng đi ra, “Bà ngồi ở chỗ này làm gì? Không đi ngủ sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây