Nghiêm Vi mím môi: “Lúc tôi ốm đau bất lực, chính anh ấy đã cõng tôi đến bệnh viện, chăm sóc cho tôi, nấu canh gà cho tôi, khiến tôi cảm nhận được sự quan tâm và ấm áp mà tôi chưa từng có được, cha mẹ tôi quá bận rộn, tôi được bảo mẫu nuôi lớn, cho nên…”
Ninh Yên đã hiểu, thiếu tình thương, kiểu con gái này rất dễ bị mấy tên cặn bã lừa: “Được rồi, đi ngủ đi.”
Ninh Yên xoay người, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Nghiêm Vi còn tưởng rằng Ninh Yên còn phải dạy dỗ cô, nhưng thế mà lại dừng lại, cô cảm thấy kỳ lạ: “Sao cô không nói gì nữa?”
Ninh Yên ngáp một cái, uể oải nói: “Đột nhiên tôi cảm thấy nói chuyện với một kẻ ngốc chỉ lãng phí thời gian, cô thích sao thì cứ làm vậy đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây