Từ Đạt biết tính cách của hắn, vô cùng nguyên tắc và cố chấp, trước này đều không lấy đồ của người khác: “Tôi mời anh, đừng khách sáo với tôi.”
Lý Khả An trầm mặc hai giây, sau đó yên lặng nhận lấy: “Cảm ơn.”
Hắn vội vàng rời đi, bỏ lại Từ Đạt ở sau lưng thở ngắn thở dài, thổn thức không thôi.
Một người từng là con cưng của trời, một kỹ sư trưởng rất được tôn trọng, bây giờ lại rơi vào cảnh nghèo túng như vậy.
Một giọng nói trong trẻo vang lên: “Thầy Từ, tại sao anh lại thở dài?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây