Ninh Yên vừa tan làm đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng ở cửa chính, cô vừa mừng vừa sợ chạy tới, “Sao anh lại tới đây? Đã tới bao lâu rồi? Sao không gọi điện thoại cho em trước?”
Nghiêm Lẫm tham lam nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Ninh Yên, trong mắt tràn đầy lưu luyến, “Anh lập tức phải đi.”
Lòng Ninh Yên trầm xuống, “Ra ngoài chấp hành nhiệm vụ sao?”
Nghiêm Lẫm khẽ gật đầu, tiến đến dắt tay cô, xúc cảm ấm áp làm cho hắn nhịn không được nắm chặt, lại nắm chặt. “Cần phải đi một khoảng thời gian.”
Đây là đến để nói lời tạm biệt? Ninh Yên khẽ thở dài một hơi ở trong lòng, quân nhân chính là nơi nào nguy hiểm liền đi nơi đó, đây là sứ mệnh bẩm sinh của bọn họ, nhưng cô vẫn sẽ lo lắng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây