Sắc mặt Tào Thiến trắng bệch như tờ giấy, đột nhiên lao về phía Ninh Yên, Nghiêm Lẫm phản ứng rất nhanh, ôm lấy Ninh Yên, xoay người đá người ra xa.
Hắn ra tay rất dứt khoát, còn không yên tâm xem xét thân thể Ninh Yên: “Không bị bắt trúng đâu đúng không?”
Về phần Tào Thiến ngã trên mặt đất, hắn cũng không thèm nhìn một cái.
Ninh Yên khẽ lắc đầu: “Em không sao.”
Tào Thiến nhìn về phía đôi bích nhân kia, sau đó nhìn tình huống hiện tại của chính mình, trong mắt hiện lên một tia oán hận sâu sắc, ông trời thật không công bằng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây