Triệu Thúy Bình: “Con bé này sao lại không biết tốt xấu như vậy hả? Nín nào, đừng khóc nữa.”
Bối Bối mím môi không dám khóc nữa, ngay sau đó, cô bé được ôm vào lòng Khương Hải Thành, cô bé ấm ức như thể trời sập, òa lên khóc lớn: “Cha ơi, Bì Tử cướp đồ ăn của con. Bọn họ đều là người xấu.”
Sắc mặt Khương Hải Thành âm trầm, trong mắt đen kịt kìm nén lửa giận, con gái nhỏ vừa rồi còn cười ngây thơ đáng yêu, lúc này đã khóc đến mức đáng thương, nắm đấm anh siết chặt kêu lên ken két, vừa ôm Bối Bối dỗ dành vừa hỏi: “Cha đòi lại cho con, là đứa bé kia phải không?”
Gần đây chỉ có một mình Bì Tử chạy đi, không còn đứa trẻ nào khác.
Nước mắt Bối Bối rơi lã chã: “Nó cướp ô mai mơ, thịt bò khô và kẹo sữa của con.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây