Cậu từng bước đi về phía Khương Hải Thành, dừng lại ở vị trí cách anh năm mét, cậu ngẩng đầu nhìn anh, nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Cha, cha yên tâm, nhà mình mọi chuyện đều tốt.”
Khương Chi Ngộ cũng bế Bối Bối đi tới, đứng sau lưng Khương Chi Hoài, vừa kích động, vừa lo lắng, còn có chút sợ hãi: “Cha, cha chắc chắn là thần tiên, chắc chắn không phải là ma đúng không? Thần tiên cũng có thể xuống trần sao? Cha có thể cho con một đôi hỏa nhãn kim tinh không?”
Bối Bối kích động đến mức hai mắt sáng rực: “Cha, thịt dê nướng ngon lắm, cảm ơn cha đã tặng thịt dê cho chúng con.”
Khương Hải Thành nhìn ba đứa trẻ, hốc mắt hơi đỏ, tuy anh không hiểu lời bọn trẻ nói, nhưng lúc này anh vô cùng xúc động, cũng không suy nghĩ nhiều về lời bọn trẻ, anh nhìn ba đứa trẻ, Chi Hoài, Chi Ngộ đã cao hơn, lớn hơn, đã là những cậu bé trai, ánh mắt anh dừng lại trên người Bối Bối, cô bé ba tuổi, trắng trẻo, mũm mĩm như bánh trôi nước, cô bé rất đáng yêu, đôi mắt trong veo, sáng ngời, tràn đầy sự kích động, vui mừng, cái miệng nhỏ nhắn liên tục gọi “cha”, trên đầu buộc hai búi tóc nhỏ, còn đội một vòng hoa, tay chân trắng nõn, chỉ là hơi gầy một chút.
Hai năm làm nội gián trong ổ hải tặc, anh luôn nhớ đến con gái nhỏ, con bé đã biết đi chưa? Con bé đã biết chạy chưa? Con bé có lớn lên, cao lên không? Con bé giống Tiểu Cầm hay giống anh?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây