Ông nội Khương bế Bối Bối lên: “Nếu như những người đó biết năng lực của Bối Bối, chắc chắn sẽ không còn ai không tin nữa!” Nhưng ông nghĩ lại, cũng biết lời ông nói muốn khiến người khác tin tưởng rất khó, phải làm sao bây giờ?
Vào bếp, thỏ nướng và nấm mỡ đã nướng xong, còn có một đĩa nấm mèo trộn, bà nội Khương xé một cái đùi thỏ ra, cho vào bát nhỏ, đưa cho Bối Bối: “Ra nhà chính ăn đi.” Sau đó bà lại xé một ít thịt thỏ nướng còn lại ra: “Chúng ta ăn trước, đợi Chi Hoài, Chi Ngộ về, bà nội lại nướng thêm cho bọn nó.”
Ba người ngồi ăn cơm, Bối Bối gặm đùi thỏ nướng, khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy dầu mỡ, lại ăn thêm hai cây nấm mỡ nướng, sau đó ăn thêm nấm mèo giòn ngon.
Hai người bà nội Khương cũng vui mừng, nguồn nước cũng đã tìm thấy, chỉ cần đào ra được, lương thực cũng có cứu, ông nội Khương nói: “Cho dù không có ai tin, chúng ta với Hải Vinh dẫn theo mấy đứa trẻ cũng phải đào ra sông ngầm.” Ông ăn một miếng thịt: “Cuộc sống này, thật sự sung sướng như thần tiên.”
Lúc này, hai anh em Khương Chi Hoài trở về.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây