Tần Oanh gọi điện thoại cho Tô Di một lần, cảm ơn bọn họ đã cứu mình, nếu không có bọn họ, số phận của những người bị bắt sẽ rất thê thảm.
Tô Di không biết dỗ dành người khác, cũng không biết khích lệ người khác, con nhỏ khô khan nói: “Trong cái rủi có cái may. Sau này hãy nhìn về phía trước, con đường còn rất dài.”
Tần Oanh: “Ừm.”
Cô ấy đã đủ may mắn rồi.
Chuyện này đến đây là kết thúc đối với Bối Bối bọn họ, bọn họ đã leo núi Hương Sơn, tham quan Bắc Đại và Thanh Hoa, lại đến chợ Phan Gia Viên hai lần.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây