Bà nội Khương trừng mắt nhìn ông: “Những thứ Bối Bối nhìn thấy, ông có thể nhìn thấy sao? Bối Bối, con sông đó ở đâu? Có cách làng chúng ta xa không?”
Bối Bối nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Chắc là gần đấy ạ, nhưng cháu không nhìn rõ vị trí cụ thể.”
Bà nội Khương kích động chắp hai tay lại: “Trời ơi, chúng ta có đường sống rồi.” Bà ôm Bối Bối vào lòng, hốc mắt đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào: “Ngày mai lên núi, cháu nhìn kỹ lại một chút. Ngày mai, bà nội đi theo cháu lên núi tìm xem.”
Bây giờ bà nội Khương vô cùng tin tưởng lời Bối Bối nói, bà cảm thấy Bối Bối là đứa trẻ may mắn, được trời phù hộ.
Bối Bối gật đầu: “Dạ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây