Cô bé không ngừng xin lỗi, nước mắt như vỡ đê, làm ướt cả áo Kiều Niệm.
Kiều Niệm đau lòng vô cùng, tuy cô ghét Diệp Nam, nhưng cô bé này cũng là do cô nhìn lớn lên, từ nhỏ đã ngoan ngoãn, yếu đuối: “Nguyệt Nguyệt không cần xin lỗi, cháu không sai, cháu là đứa trẻ ngoan.”
Một lúc lâu sau, Kỳ Nguyệt mới nói: “Dì Kiều, đây không phải là muối, mẹ cháu... Là người xấu, cháu, cháu sẽ... Làm chứng.”
Kiều Niệm thở dài, lấy khăn tay lau nước mắt cho Kỳ Nguyệt: “Không báo công an, cũng không cần cháu làm chứng. Chuyện của người lớn, trẻ con không cần quản, trẻ con mỗi ngày vui vẻ lớn lên là được rồi. Bây giờ chúng ta tạm thời quên chuyện này đi, dì đưa cháu đến bệnh viện, cháu bị sốt rồi, phải uống thuốc.”
Nếu như thứ này không phải do Kỳ Nguyệt mang đến, chắc chắn Kiều Niệm sẽ báo công an, nhưng mà thứ này do Kỳ Nguyệt mang đến, Kiều Niệm sẽ không báo công an.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây