Mẹ khen cô bé thông minh, nhưng mà cô bé không vui chút nào.
“Xin lỗi mẹ.”
Diệp Nam: “Nếu như thật sự không lấy được thì thôi. Sáng mai mẹ đưa cho con một thứ, đến quán ăn, con bỏ vào nồi trong bếp, tốt nhất là bỏ vào nồi kho. Nếu như với không tới nồikho, thì bỏ vào gia vị, không được thì bỏ vào trà.”
Kỳ Nguyệt mặt mày tái mét: “Mẹ, con sợ.”
Diệp Nam: “Đừng sợ, chỉ là một gói muối, để đồ ăn khó ăn hơn một chút, chỉ cần đồ ăn nhà bọn họ khó ăn, thì quán ăn nhà dì con sẽ có khách.” Cô ta ôm Kỳ Nguyệt, giống như đang ôm con nít: “Không phải buồn ngủ rồi sao? Ngủ đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây