Khương Hải Thành thở dài, bế Bối Bối đến nói chuyện với Kiều Niệm.
Thật ra lúc nãy hai người nói chuyện ở ngoài, Kiều Niệm cũng nghe loáng thoáng, cô nói: “Phó đoàn trưởng cũng là người tốt. Như vậy tốt hơn là để con cái hư hỏng.”
Chờ cơm nước xong xuôi, Kiều Niệm múc một suất cơm: “Mang sang cho Siêu Siêu đi.”
Khương Hải Thành cảm động: “Niệm Niệm, em không trách Siêu Siêu sao?”
Kiều Niệm trợn trắng mắt: “Thằng bé nghịch ngợm bốn tuổi, dạy dỗ cẩn thận, vẫn là đứa trẻ ngoan. Hơn nữa, bây giờ Kỳ Văn đang chăm sóc nó, chắc chắn có thể sửa đổi được. Còn Diệp Nam, em sẽ không qua lại với cô ta nữa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây