Diệp Nam ngừng khóc, sắc mặt cô ta lúc xanh lúc trắng, buột miệng nói: “Chị đưa cơm cho người khác! Vậy mà không đưa cho nhà tôi!”
Kiều Niệm: “Đồ ăn nhà tôi, muốn đưa cho ai thì đưa, cần phải báo cáo với cô sao?”
Vương Tự Tự lắc đầu: “Diệp Nam, nhất định phải làm ầm ĩ chuyện này lên sao? Chị có nghĩ đến Phó đoàn trưởng hay không?”
Diệp Nam tức giận: “Con trai tôi là người bị hại! Kỳ Văn mà biết được, cũng sẽ đòi lại công bằng cho Siêu Siêu.”
Khương Chi Ngộ: “Dì Kiều, chúng con đi bây giờ sao? Con chạy nhanh lắm, mười phút là đến trường, nếu như hiệu trưởng không có ở trường, con sẽ đến nhà ông ấy, con biết nhà ông ấy ở đâu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây