Bối Bối: “Cha ơi, mẹ con dịu dàng quá. Con thích mẹ lắm.”
Khương Hải Thành: “Vậy chắc là con chưa nhìn thấy lúc mẹ con đánh tên lưu manh.”
Bối Bối suy nghĩ một chút: “Lúc mẹ con đánh người, con chắc chắn cũng thích!”
Khương Hải Thành cười nói: “Ừ.” Vừa lật thịt nướng, vừa giúp Bối Bối xoa bóp chân và bàn chân, bàn chân nhỏ của cô bé lúc này vẫn còn nhăn nheo.
Bối Bối sờ soạng túi áo của Khương Hải Thành, ôm ba nhìn dãy núi ở phía xa, muốn tìm một nguồn nước không ai biết, như vậy, mẹ cũng có thể vào chơi rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây