“Mẹ, bà nội nói để con ngủ với các anh.”
Kiều Niệm cười xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Ngủ với mẹ có được không?” Cơ thể nhỏ bé mềm mại, ôm chắc chắn rất thoải mái.
Bối Bối vui vẻ nói: “Dạ.” Sau đó lại trốn vào trong chăn.
Kiều Niệm: “Ơ, Bối Bối đâu rồi? Trốn ở đâu rồi? Sao mẹ không nhìn thấy con nữa?”
Khương Hải Thành sau khi bê thau nước ra ngoài, cũng không đi vào, mà chia làm hai lần bế bốn đứa trẻ vào phòng phía đông, Kiều Nhiên và Kiều Diệp đều đã tám tuổi rồi mà còn bị bế, ngại ngùng đến mức đỏ cả mặt, nhưng lại cảm thấy vô cùng mới lạ: “Chú, sức chú lớn thật đấy! Chú có thể bế cả bốn chúng con lên không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây