Khương Hải Thành khẽ ho khan hai tiếng, cũng không nói con sông ngầm này là do Bối Bối phát hiện ra, trước khi kết hôn, bà nội Khương đã dặn dò rất nhiều lần, bí mật của Bối Bối không thể để lộ cho Kiều Niệm biết, ít nhất là hiện tại không thể để lộ.
Bối Bối cúi người vốc nước rửa tay, Khương Hải Thành kéo áo cô bé, sợ cô bé ngã xuống, Kiều Niệm rất hứng thú với nơi này, đi dạo quanh hồ một vòng, sau khi Bối Bối nghịch nước xong, liền ngồi xổm bên cạnh nhổ hoa dại và cỏ lau, sau khi nhổ được một bó lớn, lại dùng dây buộc lại, lúc Kiều Niệm quay lại, cô bé liền tặng bó hoa cho Kiều Niệm.
Sau đó chạy đi chơi cùng bốn người anh trai.
Kiều Diệp ngắt một chiếc lá cây, đặt lên miệng thổi, thổi ra một giai điệu vui tai, Bối Bối kinh ngạc nói: “Anh tư, miệng anh làm sao vậy? Lá cây cũng có thể thổi ra tiếng được sao?”
Cô bé cũng ngắt một chiếc lá cây giống y như vậy thổi thử, đáng tiếc chỉ có thể phát ra tiếng “phù phù phù”, một chút cũng không dễ nghe.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây