Thập Niên 70: Dựa Vào Ta Được Ăn Ba Món Ăn

Chương 27:

Chương Trước Chương Tiếp

Khương Chi Ngộ mừng rỡ như điên: “Hang thỏ? Thịt thỏ! Ở đâu?”

Còn xem náo nhiệt gì nữa! Đâu có quan trọng bằng thịt thỏ.

Bối Bối: “Ở phía đối diện bãi lau sậy, dưới gốc cây dương mà Khương Bằng An đang ngồi.”

Khương Chi Ngộ bế Bối Bối chạy vòng quanh bãi lau sậy, nói: “Chúng ta đi xem con gà rớt nước Khương Bằng An trước, xem cậu ta trốn ở đâu. Nhà Khương Phú Cường cũng chạy không thoát.”

Khương Chi Hoài đi gần hơn, cũng nghe thấy hang thỏ, cậu không nhịn được nhìn lên trời, cha lại tặng thịt cho Bối Bối rồi sao?

Đến chân núi, bốn người nhìn thấy Khương Bằng An đang trốn trên cây dương.

Mặc dù đã ngâm mình trong nước sông hồi lâu, cũng đã kỳ cọ rất kỹ, nhưng trên đầu cậu ta vẫn còn đầy phân chim chưa rửa sạch.

Khương Chi Ngộ ngẩng đầu nhìn Khương Bằng An: “Ây da, thật là lãng phí, sao lại rửa sạch trong sông chứ, phân chim có thể làm phân bón mà, mang về nhà thì tốt biết mấy.”

Khương Bằng An: “...”

Khương Chi Thư: “Vẫn chưa rửa sạch kìa, nhìn xem, quần áo của mày nở đầy hoa phân chim, đẹp thật đấy, ha ha ha.”

Khương Chi Hoài bịt mũi: “Hôi quá.”

Khương Chi Ngộ vội vàng bịt mũi Bối Bối, lùi về sau hai bước: “Đừng để hun Bối Bối của chúng tao.”

Khương Bằng An: “Cút hết đi.”

Khương Chi Ngộ hét lên: “Chim khách ơi, chim khách ơi, mau đến đây, kẻ trộm trứng ở đây!”

Khương Bằng An mặt mày tím tái, trèo xuống khỏi cây dương, trừng mắt nhìn Khương Chi Ngộ: “Mày giỏi! Có bản lĩnh thì tiếp tục đi theo.”

Khương Chi Ngộ: “Tao đi theo đấy, làm sao? Mày còn muốn đánh tao à? Mày đuổi kịp tao rồi hãy nói. Chi Hoài, mau đi dẫn chim khách đến đây!”

Bối Bối giơ tay nhỏ lên chỉ: “Chim khách đang tìm người ở trên kia kìa.”

Khương Chi Ngộ: “Ồ, trùng hợp thật.” Cậu vội vàng hét lên: “Chim khách ơi, chim khách ơi, mau đến đây, kẻ trộm trứng ở đây!” Cậu lại nhặt một hòn đá, chuẩn bị ném lên đánh chim khách, dẫn chúng đến đây.

Khương Bằng An co giò chạy lên núi, cậu ta thật sự sợ lũ chim khách này rồi.

Khương Bằng An vừa đi, Khương Chi Ngộ liền bỏ hòn đá xuống, cậu chỉ là dọa Khương Bằng An thôi, làm sao dám thật sự ném chứ! Đồ ngốc mới làm vậy! Cậu đặt Bối Bối xuống, đi vòng quanh gốc cây, cậu và Khương Chi Hoài đồng thời phát hiện cửa hang thỏ bị cỏ che khuất.

Khương Chi Ngộ kích động đến mức muốn khóc: “Hang thỏ!!!”

Bối Bối cũng nằm úp sấp xuống nhìn vào cửa hang, nhưng lúc này cô bé đã không nhìn thấy cảnh tượng bên trong nữa.

Khương Chi Thư chạy đến, cũng nằm úp sấp xuống nhìn vào cửa hang: “Tìm cửa hang thỏ, bịt kín những cửa hang khác lại!”

Bối Bối chỉ vào hai vị trí, Khương Chi Hoài đi xem, quả nhiên lại phát hiện thêm hai cửa hang thỏ, cậu tìm đá bịt kín một cửa hang, sau đó nói: “Mình về nhà lấy diêm, dùng khói hun, chắc chắn có thể hun thỏ ra ngoài.”

Khương Chi Thư vỗ vỗ túi quần: “Em mang theo rồi.” Nói xong liền lấy ra một hộp diêm, mấy người lại tìm thêm cỏ khô, trực tiếp châm lửa ở một cửa hang, khói theo cửa hang bay vào bên trong, Khương Chi Ngộ và Khương Chi Hoài canh ở cửa hang còn lại chặn thỏ, hai người cởi áo khoác ra, lát nữa trực tiếp chụp lên.

Khương Chi Thư nói: “Cẩn thận một chút, đừng để thỏ chạy mất.”

Một lúc sau, cửa hang truyền đến tiếng động nhỏ, ngay sau đó, hai con thỏ xám lao ra, tay Khương Chi Ngộ đang cầm áo khoác run lên, trực tiếp chụp lên, che kín con thỏ xám, con thỏ chạy loạn trong áo khoác, muốn hất áo khoác lên, Khương Chi Hoài cũng chụp con thỏ còn lại.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 27%👉

Thành viên bố cáo️🏆️