Thập Niên 70: Dựa Vào Ta Được Ăn Ba Món Ăn

Chương 22:

Chương Trước Chương Tiếp

Bối Bối uống hơn nửa bát cháo, lại ăn nửa bát trứng hấp, bụng nhỏ tròn vo, còn ợ một cái.

Bà nội Khương nói: “Thời tiết thế này, không biết bao giờ mới chịu mưa, thu hoạch trên ruộng e là tiêu tan rồi, lương thực trong nhà không đủ để cầm cự đến khi thu hoạch lúa mì mùa đông, từ hôm nay trở đi, buổi tối chúng ta không ăn cơm nữa.”

Hơn nữa ai biết lúa mì mùa đông có được mùa hay không?

Khương Chi Hoài: “Chúng ta thắt lưng buộc bụng cũng được, Bối Bối còn nhỏ, bột mì rang cũng đủ cho Bối Bối ăn mấy ngày! Sau đó thì sao?”

Khương Chi Ngộ: “Bà nội, Bối Bối đang tuổi lớn! Không thể không ăn cơm.”

Bà nội Khương: “Buổi tối cho Bối Bối ăn nửa cái bánh bột mì.”

Bối Bối xoa xoa bụng: “Buổi tối Bối Bối cũng không ăn, Bối Bối không sợ đói.”

Chuyện hạn hán như một tảng đá lớn đè nặng lên vai mọi người, khiến người ta thở không nổi, ăn sáng xong, cả nhà đến gốc cây dương đầu làng họp động viên, mực nước sông hạ thấp với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Gần như toàn bộ rễ cây liễu to lớn đó đã lộ ra ngoài, mấy đứa trẻ con dẫm lên rễ cây liễu nhặt trai hến, chúng đang ở độ tuổi ham chơi, chỉ biết là không được ăn no sẽ bị đói bụng, sẽ khó chịu, nhưng lúc nên chơi đùa, chúng chỉ lo chơi đùa.

Khương Chi Ngộ nhặt một mảnh đá dẹt ném xuống mặt nước, mảnh đá dẹt nảy lên trên mặt nước mười mấy lần, cậu búng tay: “Mười một lần!”

Bối Bối cũng nhặt một hòn đá ném xuống mặt nước, hòn đá “ùm” một tiếng rơi xuống nước, chỉ tạo thành một đám bọt nước.

Khương Chi Ngộ bật cười: “Ha ha ha, không nảy lên lần nào!”

Bối Bối lại nhặt một hòn đá, kết quả cũng trực tiếp rơi xuống nước.

Khương Chi Ngộ lại nhặt một mảnh đá dẹt, lần này ném được mười sáu lần.

Bối Bối bĩu môi không vui, cúi người tìm hòn đá đẹp, nhất định phải ném cho nó nảy lên! Khương Chi Ngộ đưa cho Bối Bối một mảnh đá dẹt: “Phải dùng loại này.” Cậu nắm lấy tay nhỏ của Bối Bối: “Ném xiên ra ngoài như thế này.”

Mảnh đá dẹt nảy lên trên mặt nước bốn lần, sau đó chìm xuống, Bối Bối vui mừng nhảy cẫng lên: “Oa! Lợi hại quá!”

Mọi người đều chơi trò ném đá dẹt xuống mặt nước, thi xem ai ném xa nhất, nhiều lần nhất.

Khương Chi Ngộ lại ném một mảnh đá dẹt, lần này nảy lên tận mười ba lần, khiến một đám nhóc con thốt lên kinh ngạc, Khương Chi Ngộ ưỡn ngực, vô cùng tự hào.

Người lớn đang họp động viên, đại đội trưởng cũng sầu não đến mức mất ngủ, quầng thâm mắt rõ mồn một: “Chúng ta không quan tâm đến thời tiết thế nào, bây giờ chỉ có thể tiếp tục làm việc, cố gắng hết sức! Ít nhất là bây giờ không thể để cây con chết khô trên ruộng, nếu không một thời gian nữa trời mưa xuống cũng vô ích.”

Xã viên cũng không có cách nào, chỉ có thể cầu nguyện cho trận mưa này rơi xuống trước khi mương cạn nước.

Họp động viên kết thúc, mọi người bắt đầu làm việc, bọn trẻ con cũng đi theo.

Bối Bối đã nắm vững kỹ năng ném đá dẹt, thỉnh thoảng còn có thể ném được năm lần! Cô bé lại ném thêm một mảnh đá dẹt, sau khi nhìn thấy mảnh đá dẹt nảy lên năm lần, cô bé hài lòng vỗ tay, đi theo hai anh trai ra ruộng.

Lúc đi ngang qua bãi lau sậy nhặt được trứng vịt tối hôm qua, Khương Chi Ngộ nhìn mấy lần, suy nghĩ xem bên trong có con vịt nào đang ấp trứng không, không biết hôm nay có thể nhặt thêm được mấy quả trứng vịt.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 27%👉

Thành viên bố cáo️🏆️