Khương Chi Ngộ: “Vậy sáng nay em véo mặt anh! Đừng tưởng anh không biết, anh chỉ là buồn ngủ quá không muốn động đậy thôi.”
Bối Bối che mặt: “Anh lười biếng thật đấy.”
Khương Chi Ngộ: “...”
Khương Chi Hoài: “Bối Bối cao lên rồi à?”
Bối Bối vội vàng chạy đến chỗ bức tường đầu nhà chính, đứng thẳng lưng, nhón chân cố gắng hết sức: “Nhanh đo đi! Bối Bối có cao lên không?”
Đây là chỗ cô bé đo chiều cao!
Khương Chi Hoài và Khương Chi Ngộ đi tới xem, Khương Chi Ngộ cúi người, vỗ vỗ bàn chân nhỏ đang cố gắng nhón lên của Bối Bối: “Không được nhón chân, gót chân hạ xuống. Đúng rồi, đứng thẳng lưng lên!”
Sau đó dùng hòn đá vạch một đường trên đỉnh đầu Bối Bối, Bối Bối vội vàng quay đầu lại xem.
Khương Chi Hoài cũng nhìn hai đường kẻ, mỉm cười nói: “Cao lên 1 cm rồi! Bối Bối nhìn xem, lần trước đo đến đây, bây giờ đến đây rồi! Bối Bối cao 90 cm rồi!”
Bối Bối reo hò: “Yeah, em cao 90 cm rồi!” Cô bé sờ sờ vạch kẻ trên tường: “Em sẽ cao lên, sau này sẽ cao hơn anh cả và anh hai.”
Khương Chi Ngộ trêu cô bé: “Điều đó là không thể! Đợi em cao lên, anh và Chi Hoài cũng cao hơn rồi.”
Bối Bối nói: “Anh hai, anh mau đứng sát vào tường đi!”
Khương Chi Ngộ liền đứng sát vào tường, Bối Bối bảo Khương Chi Hoài bế cô bé lên, cô bé cầm hòn đá vạch một đường trên đỉnh đầu Khương Chi Ngộ.
Khương Chi Ngộ năm nay tám tuổi, cậu cao hơn, đã cao 1m3 rồi. Bối Bối nhìn vạch kẻ trên tường: “Anh hai cũng cao lên rồi này, nhìn vạch kẻ trước đây của anh kìa.” Lại quan sát một hồi: “Cao hơn Bối Bối nhiều thế này!”
Tiếp theo, Khương Chi Hoài cũng đo chiều cao, cậu cao khoảng 1m30, thấp hơn Khương Chi Ngộ một chút.
Bối Bối rất vui vì cả ba người đều cao lên: “Đợi chúng ta lớn lên, sẽ có thể giúp đỡ gia đình làm việc nặng, có thể cho ông bà hưởng phúc rồi!”
Bà nội Khương nói: “Bà nội chờ ngày đó.”
Bữa sáng hôm nay đặc biệt thịnh soạn, bà nội Khương hầm một bát nhỏ trứng hấp, rau dại trộn thêm hành lá xanh non, cháo của ba anh em còn cho thêm nửa thìa bột mì rang, Bối Bối cầm thìa khuấy đều, sau khi khuấy tan bột mì rang, ngửi thấy mùi thơm phức, Bối Bối húp một ngụm nhỏ: “Bột mì rang đường đỏ là món ngon nhất trên đời!”
Bà nội Khương: “Đứa trẻ ngốc này, mới ăn được mấy món ngon chứ, còn nhiều món ngon lắm.”
Khương Chi Ngộ cũng húp một ngụm cháo bột mì rang thơm phức: “Thịt mới là món ngon nhất trên đời! Thịt thỏ cay Tứ Xuyên, thịt kho tàu, thịt gà kho, chân giò hầm, đầu heo hầm... Hít hà... Chỉ cần nghĩ đến thôi, nước miếng đã chảy ra rồi.”
Bối Bối nhìn Khương Chi Ngộ: “Oa, ngon vậy sao?” Cô bé nhịn không được nuốt nước miếng: “Muốn ăn thịt.”
Từ khi cô bé có trí nhớ, số lần được ăn thịt chỉ đếm trên đầu ngón tay, gà vịt đều là hầm canh, một con có thể ăn mấy ngày. Đến Tết giết lợn, cũng chỉ có thể tìm thấy vài sợi thịt lợn nhỏ xíu trong món cải thảo hầm miến, còn thịt kho tàu thì chưa bao giờ được thấy.
Khương Chi Hoài lau khóe miệng cho cô bé: “Ăn bột mì rang trước đi.”
Bối Bối gật đầu lia lịa, lại húp thêm một ngụm cháo: “Vừa thơm vừa ngọt!”
Khương Chi Ngộ im lặng, bọn họ đã từng sống những ngày tháng sung túc, những món ngon này đều đã được ăn, nhưng Bối Bối chưa từng ăn, cô bé thậm chí còn chưa từng nhìn thấy.
Hốc mắt cậu hơi đỏ, đưa tay lên lau nước mắt, cúi đầu húp cháo bột mì rang, trong lòng vừa tủi thân vừa đau buồn, nếu như cha còn sống thì tốt biết mấy.