Thập Niên 70: Dựa Vào Ta Được Ăn Ba Món Ăn

Chương 18:

Chương Trước Chương Tiếp

Bối Bối biết bơi, bơi rất nhanh và đẹp, nhưng cô bé còn nhỏ, chỉ có thể bơi ở chỗ nước nông.

Chơi đùa dưới sông một lúc, bọn trẻ con đều được gọi lên bờ, Bối Bối cũng lưu luyến không rời bò lên bờ, bà nội Khương lấy khăn lau khô người cho Bối Bối, lại thay cho cô bé một bộ quần áo sạch sẽ, chải lại tóc cho cô bé.

Đến hơn tám giờ, mọi người lần lượt về nhà, Khương Chi Ngộ và Khương Chi Hoài nắm tay nhau tạo thành hình cái kiệu, Bối Bối ngồi ở trên, reo hò: “Kiệu hoa đây!”

Ba anh em rửa mặt, dùng cành liễu chấm muối đánh răng xong, được Khương Chi Hoài bế về phòng, trời đã tối đen, ba người mò mẫm lên giường, Bối Bối nằm úp sấp trên giường, nhìn những ngôi sao trên trời.

Anh trai nói, ngôi sao sáng nhất trên trời là cha của bọn họ, cha mỗi ngày đều ở trên trời nhìn Bối Bối ngủ.

Cô bé chống cằm nhìn một lúc, kéo Khương Chi Hoài hỏi: “Anh cả ơi, có phải cha đã biến thành thần tiên rồi không? Cho nên mới tặng quà cho chúng ta.”

Khương Chi Hoài sờ sờ tóc Bối Bối, tháo búi tóc của cô bé ra, dùng lược chải tóc cho cô bé, mỉm cười gật đầu: “Anh cũng không biết, có lẽ vậy.”

Bối Bối chắp hai tay lại: “Cha ơi, Bối Bối muốn ăn thịt!”

Động tác chải tóc của Khương Chi Hoài khựng lại, câu này phải tiếp lời như thế nào đây?

Khương Chi Ngộ duỗi chân đá vào mông Bối Bối, đá cô bé lăn một vòng, Bối Bối nào còn tâm trạng ngắm sao nữa, vội vàng nằm ngay ngắn, giơ chân nhỏ đá vào lòng bàn chân Khương Chi Ngộ, dùng sức hết cỡ, Khương Chi Ngộ cười ha hả: “Bối Bối, sức em lớn quá đấy!” Sau đó cũng “a a a” dùng sức, đẩy Bối Bối trượt về phía trước, cái đầu nhỏ suýt chút nữa thì rơi xuống đất.

Bối Bối: “Anh hai, em sắp rơi xuống rồi!” Cô bé nhanh chóng bò dậy, đổi sang tư thế khác, đá vào bụng Khương Chi Ngộ, dùng hết sức bình sinh, đá cậu rơi xuống giường.

Bối Bối đắc ý cười lớn: “Ai bảo anh bắt nạt em! Biết lỗi chưa!” Cô bé dùng hai bàn chân nhỏ vỗ tay, giơ ngón tay cái khen ngợi: “Các cậu giỏi lắm!”

Khương Chi Ngộ đứng dậy, chống nạnh: “Đại ma vương đến đây!” Sau đó nhảy lên giường, cậu thổi thổi hai tay, đưa về phía nách Bối Bối.

Bối Bối bò dậy bỏ chạy: “A a a, anh cả cứu em! Anh cả bảo vệ em! Đại ma vương đến rồi.” Cô bé trốn sau lưng Khương Chi Hoài, lè lưỡi với Khương Chi Ngộ: “Anh cả, xông lên, đánh bại đại ma vương.”

Khương Chi Hoài và Bối Bối cùng nhau xông lên, Bối Bối bị cù đến mức cười ngặt nghẽo, nước mắt giàn giụa, liên tục chui vào sau lưng Khương Chi Hoài, nhưng giường chỉ có vậy, vẫn bị tóm được, Bối Bối khua chân múa tay loạn xạ, Khương Chi Hoài nhân cơ hội cù lét Khương Chi Ngộ.

Cuối cùng Khương Chi Ngộ đành chịu thua: “Anh sai rồi! Đại ma vương đã hoàn lương rồi!”

Bối Bối toát mồ hôi đầm đìa, Khương Chi Hoài lấy khăn lau mồ hôi cho cô bé, lại dỗ dành cô bé đi tè, Bối Bối gối đầu nhỏ nằm xuống, ngáp một cái: “Hôm nay em muốn ngủ ở giữa!”

Khương Chi Hoài và Khương Chi Ngộ bèn nằm sang hai bên cô bé, Bối Bối gác chân lên eo Khương Chi Ngộ, tay nắm lấy tay Khương Chi Hoài, từ từ nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Khương Chi Ngộ và Khương Chi Hoài cảm thấy nóng, chạy ra sân dội nước lạnh một cái mới thấy mát mẻ.

Bối Bối ngủ rất say, cái miệng nhỏ nhắn hé mở, Khương Chi Ngộ đưa tay nhéo cằm cô bé, để cô bé ngậm miệng lại ngủ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 27%👉

Thành viên bố cáo️🏆️