Bà nội Khương cũng đút cho cậu một miếng, Khương Chi Ngộ nheo mắt, vẻ mặt hưởng thụ: “Cho mỡ heo vào đúng là thơm thật!”
Bình thường bà nội sao nỡ lòng nào cho nhiều mỡ heo như vậy chứ! Bình thường chỉ là nhúng đũa vào mỡ heo, coi như là cho mỡ rồi.
Bà nội Khương lại xúc thêm một miếng cho Khương Chi Hoài ăn, sau đó lấy bát sứ, múc rau chân vịt xào trứng vịt vào bát.
Khương Chi Ngộ bước lên bưng thức ăn, nhân tiện gắp một miếng trứng vịt lớn đút cho Bối Bối.
Bà nội Khương lấy một đôi đũa cho Bối Bối.
Đợi đến khi mọi người đều ngồi vào bàn, liền nhìn ông nội Khương gắp đũa đầu tiên.
Bát rau chân vịt xào trứng vịt được đặt ở giữa bàn, trứng vịt được xào vàng ươm, lá rau chân vịt cũng dính mỡ heo, chỉ cần nhìn thôi đã thấy ngon miệng rồi.
Bữa cơm ăn đến no căng bụng, toàn là đồ bổ dưỡng!
Bối Bối: “Hôm nay giống như ăn Tết vậy!”
Khương Chi Ngộ: “Ăn Tết còn có thịt ăn! Vẫn là không bằng ăn Tết. Nếu như mỗi ngày đều được ăn rau chân vịt xào trứng vịt... Nghĩ thôi đã thấy sướng rồi.”
Bối Bối cũng nheo mắt tưởng tượng: “Ngày mai chúng ta lại đi nhặt trứng vịt! Ăn trứng vịt mỗi ngày!”
Khương Chi Ngộ: “Ăn trứng vịt mỗi ngày!”
Ông nội Khương bật cười: “Cháu tưởng bãi lau sậy là chuồng vịt nhà chúng ta à! Một lần có thể nhặt được nhiều như vậy đã là may mắn lắm rồi.”
Bối Bối: “Ông nội, mắt Bối Bối nhìn thấy được mà, chỗ nào trong bãi lau sậy có trứng vịt, cháu nhìn một cái là biết ngay!”
Ông nội Khương cười: “Đứa trẻ này, toàn lừa ông nội.”
Khương Chi Ngộ đảo mắt: “Ông nội, đã nói với ông rồi mà ông không tin, cổ hủ!”
Bối Bối bĩu môi không vui, cô bé nhìn bà nội Khương: “Bà nội, Bối Bối thật sự nhìn thấy mà!”
Bà nội Khương khen ngợi: “Vậy chẳng phải là lợi hại như Tôn Ngộ Không rồi sao? Ha ha ha.”
Bối Bối tưởng bà nội Khương tin, liền ưỡn ngực tự hào: “Sau này cháu sẽ đi nhặt trứng vịt trong bãi lau sậy! Moi hang chuột đồng tìm lương thực! Đều để dành cho bà nội ăn! Không cho ông nội ăn!”
Bà nội Khương bị cô bé chọc cười: “Được rồi, đi chơi đi.” Thực ra bà vẫn không tin, nhưng Bối Bối không nghe ra.
Khương Chi Ngộ và Khương Chi Hoài nhìn nhau, không tin thì thôi, thời gian lâu rồi sẽ tin.
Ăn tối xong, bên ngoài có người gọi Chi Hoài, Chi Ngộ, hai người xách theo một cái thùng gỗ, dẫn Bối Bối chạy ra ngoài, đi chơi với một đám nhóc con.
Mười mấy đứa trẻ bảy tám tuổi rủ nhau ra sông bơi lội, bên bờ sông đặt thùng gỗ, mò được con trai, con hến gì đều ném vào thùng gỗ nhà mình, đập vỡ ra cho vịt ăn, vịt thích ăn nhất là thứ này, ăn vào sẽ đẻ nhiều trứng!
Gà mái không thích ăn!
Người cũng không thích ăn, luộc lên có mùi tanh nồng, lại dai, nhai mỏi cả hàm cũng không nát, ăn vào bụng không tiêu hóa được, bị đau bụng.
Bối Bối cởi áo khoác ngoài ra, “ùm” một tiếng nhảy xuống nước, hai tay bám vào cây liễu chơi nước.
Chỗ này nước nông, chỉ đến đầu gối Bối Bối, bên cạnh là một cây liễu to bằng vòng tay người lớn, một nửa rễ cây liễu ngâm trong nước, mấy đứa trẻ ba bốn tuổi bám vào cây liễu chơi đùa.
Nơi này dựa núi gần sông, mọi người đều biết bơi từ nhỏ.
Bên cạnh đều có người lớn trông chừng, không xảy ra chuyện gì được.
Bà nội Khương dọn dẹp xong việc nhà, cũng bê ghế đẩu ra bờ sông ngồi xem, Khương Chi Hoài và Khương Chi Ngộ lúc này mới yên tâm chạy đi bơi.