Khương Chi Ngộ cười ha hả: “Đếm giỏi đấy, sau này đừng đếm nữa.”
Bối Bối được khen, rất vui, hai má lúm đồng tiền trên khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng ngọt ngào đáng yêu, nào ngờ Khương Chi Ngộ lại nói tiếp: “Đếm sai hết rồi, thế này chẳng phải đếm cho vui à. Anh còn đang nghĩ sao em đếm được đến 13 nữa chứ.”
Bối Bối dậm chân tức giận, xông về phía Khương Chi Ngộ, “A a a a, anh hai!”
Khương Chi Ngộ chạy phía trước, Bối Bối tức giận đuổi theo phía sau, nhưng... đuổi không kịp!
Khương Chi Hoài xách hai thùng gỗ, liếc nhìn vị trí bụi lau sậy, ghi nhớ rõ ràng, rồi mỉm cười đuổi theo.
Đến ruộng, Bối Bối cuối cùng cũng đuổi kịp, cô bé túm lấy Khương Chi Ngộ, nắm chặt tay nhỏ đấm.
Khương Chi Ngộ ôm bụng kêu á: “Đau quá! Bối Bối tha mạng!”
Bối Bối lúc này mới hài lòng dừng tay, ôm lấy quả bầu nhỏ múc đầy nước, đi theo bên cạnh Khương Chi Hoài học đếm số, nhất định phải học được mười chữ số!
Cô bé vừa tưới cây vừng, vừa đếm số, Khương Chi Ngộ ở bên cạnh sửa lỗi sai cho cô bé, cô bé lúc nào cũng quên đếm số 5 và 6!
Bối Bối chạy theo một lúc, vừa nóng vừa mệt, chạy đến chỗ bóng cây đợi, cô bé mở to mắt nhìn xung quanh, hy vọng có thể tìm thấy thêm hang chuột đồng!
Ổ chuột đồng này chắc chắn còn có hàng xóm! Cô bé nhất định phải tìm ra hết hàng xóm của chúng.
Mì xào ngon quá!
Cả buổi chiều, cô bé hái hoa dại, bắt châu chấu, còn phát hiện ra ba tổ kiến, cậu bé bốn tuổi Bì Đản nhà thím Triệu cũng đang ngồi chơi ở đầu ruộng, chạy tới tìm Bối Bối cùng xem kiến.
Lúc thím Triệu đang uống nước nghỉ ngơi, cô ta bốc một nắm đậu phộng rang cho Bì Đản: “Đói rồi à? Ăn chút đồ ăn vặt đi, cho Bối Bối hai hạt đậu phộng đi.”
Bì Đản giữ đồ ăn, thứ đã vào túi của cậu ta, làm gì có chuyện chia cho người khác, cậu ta che túi quần lại: “Của con! Không cho!”
Đậu phộng rang là đồ ăn vặt hiếm có, ai mà nỡ lòng nào ăn như vậy chứ.
Bà nội Khương cũng đến uống nước, vừa hay nghe được những lời này, liền tiếp lời: “Bối Bối không ăn đâu.”
Bối Bối căn bản không để ý đến cô Triệu, coi như không nghe thấy, vội vàng chạy đi múc nước cho bà nội Khương uống, còn dùng tay nhỏ quạt mát cho bà nội Khương: “Bà nội, uống xong cháu lại múc cho bà.”
Bà nội Khương uống liền hai bát nước, ôm Bối Bối vào lòng, đút cho cô bé quả dâu rừng, bà nội Khương hôm nay may mắn, tìm được một bụi dâu tây rừng, hái được sáu quả, ngửi thôi đã thấy thơm ngọt.
Bối Bối đút cho bà nội Khương một quả, tự mình ăn hai quả, số còn lại cất vào túi áo.
Bà nội Khương: “Cháu tự ăn đi, không cần để dành cho anh trai và ông nội.”
Bối Bối cười hì hì nói: “Bụng cháu no rồi.”
Bà nội Khương nhúng ướt khăn lau mặt lau cổ cho Bối Bối, cho dù ở chỗ râm mát đầu ruộng, thời tiết vẫn oi bức, người toàn mồ hôi, Bối Bối cầm một bó hoa dại tặng cho bà nội Khương: “Bà nội, đẹp không, tặng cho bà nội này.”
Bà nội Khương cười nói: “Bối Bối thật là chu đáo.”
Triệu Thúy Bình cũng ôm Bì Đản đến uống nước, trong lòng không được vui, Bối Bối mới ba tuổi, con trai cô ta đã bốn tuổi rồi, mà chẳng có chút nhãn lực nào, không biết bưng nước, cũng không biết đút cho cô ta một hạt đậu phộng.
Luôn cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn cô ta rất kỳ quái, dù sao cũng không phải là hâm mộ cô ta cho con trai ăn đậu phộng rang, Bì Đản rất nhanh đã ăn hết một nắm đậu phộng, cũng không muốn để cô ta ôm nữa, vùng vẫy thoát khỏi Triệu Thúy Bình chạy đi tìm Bối Bối.