Đàn ong vẫn chưa bay đi, nhìn thấy cậu ngoi lên mặt nước, vội vàng bay tới đốt cậu! Bối Bối liền đưa tay ra chắn phía trên Khương Chi Ngộ, đàn ong như thể chạm phải một lớp chắn vô hình, không thể nào xuyên qua được.
Khương Chi Ngộ cũng cảm nhận được, cậu đưa tay sờ sờ, cũng sờ thấy lớp chắn vô hình kia, ngay sau đó, đàn ong đồng loạt bị đánh bay ra xa, đội hình của đàn ong bị phân tán, Khương Chi Ngộ lại lặn xuống nước, bơi về phía bờ, đợi đến khi lên bờ, Bối Bối hô lớn: “Anh hai mau chạy đi!”
Giọng nói của Bối Bối như vang lên bên tai cậu, cậu ôm tổ ong bò dậy, chạy về phía sau núi, cậu không dám về nhà, sợ dẫn đàn ong về nhà.
Cậu chạy đủ nhanh, đàn ong đã không tìm thấy cậu nữa.
Khương Hải Thành bế Bối Bối, nhìn thấy Bối Bối vẫy tay lia lịa, còn có lời anh nói với Khương Chi Ngộ, mắt anh tinh, lại đứng gần, Bối Bối dường như có thể điều khiển những thứ cô bé nhìn thấy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây