Nhìn thấy Tô Định Bang từ thư phòng đi ra, cô ra vẻ tủi thân: “Chú, tôi ở trường không nói gì với em gái, chúng tôi không phải cùng lớp và ký túc xá, bình thường cũng không gặp được nhau.”
“A, như vậy sao.” Tô Định Bang kéo ghế ngồi xuống, cầm đũa lên: “Bé Nám đâu rồi? A Ngự, con lên lầu gọi em gái xuống, xem con bé nói có thật hay không.”
Tô Nhụy lúc này thật sự hoảng hốt.
Chờ Tô Sính đi xuống từ trên lầu, ánh mắt cô ta cầu khẩn, hy vọng em họ tha cho cô ta.
Trong lòng thật sự hối hận.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây