Sắc mặt Dung Lam hòa hoãn: “Vậy còn tạm được.”
Tô Sính có chút buồn ngủ, Dung Lam pha trà sâm cho cô, đưa cô lên lầu.
Đốt hương an thần, Dung Lam ngồi bên giường nhìn khuôn mặt tiều tụy khi ngủ của con gái, nhẹ nhàng vén tóc ở gò má của cô ra sau tai.
Đứa con bà nuôi nấng từng chút một, bây giờ cũng duyên dáng yêu kiều rồi.
Từ trước đến nay bà không có yêu cầu gì đối với con, bình an khỏe mạnh, cả đời thuận lợi là được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây