“Cậu!” Tai của Hạ Hạ rất thính, bé quay đầu, đôi mắt hoa đào trợn lên, có chút cả giận nói: “Con sẽ cao lên mà!”
“Cậu chưa nói con, là đang nói A Chí.” Thẩm Thanh Tuyết sợ tổ tông nhỏ này gây sự, dùng lời hay dỗ dành: “Có muốn ăn đồ ăn vặt hay không? Cậu mang theo quả khô, của ông ngoại bà ngoại gửi tử Tây Bắc lại đây cho con đó.”
“Không cần.” Hạ Hạ hừ một tiếng, giọng nói mềm như kẹo sữa có chút buồn bực: “Ăn quả khô sẽ không cao cao lên được.”
“Chị gái không tức giận” A Chí nâng cánh tay nhỏ lên, vỗ ở phía sau lưng cô bé, an ủi nói: “Chúng ta còn sẽ cao lên, mà cậu thì không lớn thêm được.”
Nụ cười của Thẩm Thanh Tuyết đọng lại ở trên mặt, Sau đó, anh ta giống như một đứa bé ba tuổi, cả giận nói: “Không lớn thêm thì hiện tại cũng cao hơn hai đứa!” “Cậu lùn hơn ba, lùn hơn cậu cả, lùn hơn ông ngoại luôn.” A Chí ngửa đầu, mắt phượng hẹp dài trong suốt thấy đáy: “Cậu hai, khi dễ con nít là vô dụng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây