“Anh sao cũng được, dẫn theo hai đứa nhóc này luôn hả?” Đây là chuyện khiến anh đau đầu.
“Đúng vậy, trong nhà không ai trông chừng bọn chúng.” Tô Sính vỗ nhẹ lưng con gái, vẫn không quên đưa tay kéo chăn lên.
“Anh có muốn về Tây Bắc không?”
“Cũng được, khả năng vì anh còn trẻ, không có suy nghĩ lá rụng về cội.” Lục Trường Phong thuận miệng nói: “Chờ đến lúc già bảy tám mươi tuổi, khả năng sẽ cân nhắc đưa em về Tây Bắc, cùng nhau thả cừu chăn trâu.”
“Anh không có cừu, cũng không có trâu.” Tô Sính có lòng tốt nhắc nhở: “Chúng ta về Tây Bắc, chỉ có thể uống gió Tây Bắc.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây