“Tôm viên!” Hạ Hạ đạp chân trong không trung, để mặc cậu cầm cổ áo của mình: “Ba ăn, mẹ ăn, cậu ăn, Hạ Hạ ăn, em trai cũng ăn.”
“Ông bà ngoại không ăn hả?” Tô Sách trêu chọc cô bé: “Không kính trọng người già nha, cháu xem ông bà ngoại tuổi đã cao, khó khăn lắm mới có thể được ăn thịt, Hạ Hạ của chúng ta lại không cho ăn.”
“Cho!” Lục Nghênh Hạ hấp tấp, vung tay bay nhảy: “Cho ông ngoại! Cho bà ngoại.”
Lục Thời Hạ bị dẫn theo giống vậy nhưng không hề sốt ruột, cũng không động đậy, cứ để mặc cậu dẫn mình đi như vậy.
“Hai đồ quỷ phá phách này vừa đi đâu hả?” Tô Ngự phun hạt dưa ra: “Ôi, sao Hạ Hạ của chúng ta lại tròn vo như quả cầu tuyết vậy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây