Trần Thế nhớ thương đại quai tiểu quai của cậu bé, nhìn giày thêu trong tay anh hơi rối rắm, xoay người đi về phía góc tường bên kia.
Động tác dứt khoát bò lên trên cây, đạp lên cành cây anh đặt giày thêu lên cửa sổ, xuyên qua lớp kính có thể nhìn thấy bóng dáng mờ mờ của cô gái nằm trên giường.
Tái nhợt, yếu ớt, không chịu nổi một đòn.
Trong lòng có loại cảm giác kỳ lạ xuất hiện, nghe thấy có tiếng bước chân vang lên. Không kịp nghĩ nhiều anh nghiêng người núp sau nhánh cây.
Thẩm Nguyên Bạch đứng ở cửa khu tập thể, không lâu sau cửa rào từ bên trong mở ra, anh ấy theo Tô Sách vào trong phòng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây