Sau đó thấy mọi thứ hòm hòm rồi thì sẽ gấp sách lại, thẳng thừng mắng lại người ta rồi phủi mông chạy lấy người.
Nhân sinh quan của cô kể từ khi ấy đã bị tác động rất lớn, cho nên về sau cô cũng chẳng khác thầy cô là mấy, tựa như một con ngựa hoang bị mất cương, không thể nào dừng lại được.
Cũng may là nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài, cô vẫn là một nhà nghiên cứu y học dịu dàng, chững chạc và nhẫn nại.
Trương Tú Thành thì không như thế, từ trước đến nay ông cụ luôn buông thả nhiều hơn là trầm ổn, nhìn qua thì cảm thấy không đáng tin cho lắm.
“Đúng vậy, lần đầu tiên anh nhìn thấy em chính là lúc anh trai em đưa em tới nhà anh ăn cơm.” Lục Trường Phong chân thành nói: “Nếu như anh biết trước là sau này sẽ cưới em thì lần đầu gặp mặt anh trai em tuyệt đối sẽ bày ra dáng vẻ nghiêm chỉnh, nhất định sẽ không đắc tội anh ấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây